Chương 4

Editor: Mộc Di

- - Thực ra lần đầu tiên nhìn thấy

cô, tôi liền cảm thấy



rất đặc biệt, muốn kết bạn với

cô, cho nên mới tặng rượu, ca hát cho

cô, hy vọng

không

có mạo phạm tới

cô.

Tiền Gia Tô ngồi ở ghế da

trên

xe thể thao, phát huy trình độ ngôn ngữ văn chương cao nhất trong 23 năm cuộc đời mới có, cuối cùng cũng nghĩ được

một

lý do từ chối như vậy, ừm, quá hoàn mỹ.

Cơn gió

nhỏ

thổi bay tóc mái của chàng trai khôi ngô, tâm tình cũng phấn khởi theo.

Đáng tiếc

sự

thông minh của cậu cuối cùng cũng

không

phát huy tác dụng.

Người phụ nữ này cũng

không

giống như tưởng tượng của cậu là tới khởi binh vấn tội, từ đầu tới cuối

côấy cũng

không

nhắc lại chuyện đêm qua, trọng tâm câu chuyện nào là có bạn

gái

hay

không, bình thường thích chơi cái gì…..

không

thể

không

nói, dáng dấp xinh đẹp

thật

là khiến người ta gia tăng thiện cảm, chị

gái

nhỏ

xinh đẹp cười tít mắt ân cần lại thân thiện với cậu, Tiền Gia Tô cảm thấy mình



ràng là người trưởng thành có thể biến hóa mềm dẻo.

Ngẫm lại dù sao mình chẳng làm cái quái gì, Tiền Gia Tô dần đần buông xuống lòng phòng bị.

Chu Lăng nửa đường nhận được

một

cuộc điện thoại, bữa tiệc lớn buổi tối tạm thời thay đổi địa điểm. Tiền Gia Tô

không

có ý kiến, cậu

không

chú ý tới đồ ăn, cứ lấp đầy bụng là được.

đi

theo Chu Lăng

một

mạch thông suốt tiến vào khu nhà giàu nổi danh, hoàng hôn vẫn chưa hoàn toàn buông xuống, trong biệt thự đèn đuốc

đã

sáng hết lên rồi. Vừa vào sân liền nghe được

một

tiếng cười cực kỳ êm tai dễ nghe từ nơi nào đó bay tới, trong lòng Tiền Gia Tô lập tức giống như

một

vạn con nai con lao đầu chạy trốn, oa oa, ôi trời nghe qua dường như có rất nhiều chị

gái

nhỏ!

Trong vòng luẩn quẩn này

thì

hôm nay là sinh nhật của

một



gái, mời

một

đám chị em cùng mấy

anhchàng đẹp trai tới đây chơi. Đinh Y Y ra cửa đón Chu Lăng, gặp lại cậu nhóc đẹp trai theo



xuống xe, lập tức hú hét huýt sáo.

“Ơ kìa ơ kìa, đây

không

phải là cậu chàng đẹp trai hát tình ca thổ lộ ngày hôm ấy sao?”



ấy lắc mông

đi

đến đây, cười giống như

yêu

tinh, bàn tay thon dài trắng nõn trực tiếp khoát lên cánh tay Tiền Gia Tô,

trên

móng tay là màu sơn tươi sáng với hoa văn đẹp mắt, đính đá kim cương sáng chói mắt.

“Chào

cô.” Lần đầu tiên bị đυ.ng chạm như thế, cơ thể Tiền Gia Tô cứng ngắc.

“Đừng trêu cậu ấy.” Chu Lăng đóng cửa xe, đẩy cánh tay

đang

sờ mó lung tung của Đinh Y Y ra, sau đó chỉ vào



ấy rồi hỏi Tiền Gia Tô: “Chị

gái

này trông hơi đáng sợ đúng

không? Đừng lo lắng, đám người phía sau còn đáng sợ hơn



ấy cơ.”

“đi

chết

đi!” Đinh Y Y cười mắng, ngoan ngoãn để



đẩy tay ra, dẫn hai người vòng qua vườn hoa

đi

tới phía bể bơi náo nhiệt.

Cách từ phía xa

đã

nhìn thấy

một

đám người mặc quần áo mát mẻ màu sắc tươi sáng cùng với những cánh tay

nhỏ

trắng bóng và đôi chân dài, mắt Tiền Gia Tô trong nháy mắt trợn tròn, Ôi mẹ ơi, bikini tiểu thư!

Bà cụ gọi điện thoại tới kêu Hướng Nghị về nhà húp cháo, vừa khéo công việc lắp đặt phụ kiên cho con xe tiểu Hoàng

đã

gần hoàn thành,

anh

ăn ba lần vẫn còn dư lại mấy sợi mỳ da, thu dọn tất cả dụng cụ, nhìn cái xe nằm trong góc tường, sau đó khóa cánh cửa của cửa hàng sửa xe lại.

Mặt trời sắp xuống núi, sắc trời dần dần tối lại,

anh

theo lão Vương của quán ăn vặt bên cạnh

đi

xuyên qua hẻm

nhỏ,

đi

tắt vào con đường quanh co phía sau về khu chung cư

trên

đường Dương Quang.

Nhà

anh

ở chỗ đó, sống cùng bà và Tiền Gia Tô thường xuyên suốt đêm

không

về.

Vừa vào cửa

đã

ngửi thấy mùi thơm của cà rốt, bà cụ gầy còm

đang

bưng bát cháo nóng, nghe thấy

âmthanh lập tức quay đầu,

trên

mặt mang theo nụ cười, nhìn về phía sau

anh

xem xét: “Tiểu Hâm đâu?”

“Nó

đi

ra ngoài ăn với bạn rồi,

không

cần chờ đâu.” Hướng Nghị

đi

đến trước khay trà, quả nhiên có bát cà rốt trộn,

anh

lập tức nhăn mày, “Tại sao lại làm món này vậy, bà quên mất lúc xạ trị rất đau đớn à?”

Bà cụ ngượng ngùng cười ‘hắc hắc’ hai tiếng, lấy lòng

nói: “Cháu

không

cho bà ướp đồ ăn bà ăn

khôngngon mà, bà chỉ nếm thử hai lần thôi.”

Hướng Nghị

không

bị thuyết phục, bê đồ ăn trực tiếp ném vào thùng rác trong bếp.

“Ôi cháu đúng là con gấu bướng bỉnh chuyên phá hoại tài sản!” Bà đau lòng dậm chân, trừng mắt liếc

anh

một

cái, than thở xoay người

đi

ra ngoài, cháo cũng chỉ múc cho

anh

nửa bát.

Hướng Nghị có chút buồn cười,

đi

qua ôm bả vai của bà, vỗ

nhẹ

hai cái

trên

đầu, dỗ dành giống như trẻ con: “Ngoan mà ngoan mà.”

Bà cụ tức giận đánh vào tay

anh: “Tránh ra tránh ra, đừng làm rối tóc bà! Thực đáng ghét!”

Hướng Nghị về phòng trước rồi vọt vào tắm rửa, thay đổi quần áo sạch

sẽ,

nhẹ

nhàng khoan khoái

đi

ra ăn cơm cùng bà, sau đó dìu bà xuống lầu

đi

dạo, sau đó lại đưa bà trở về phòng nghỉ ngơi.

Phòng của

anh

được dọn dẹp vô cùng ngăn nắp sạch

sẽ, chăn được gấp vuông vức như khối đậu hũ, là do thói quen từ cuộc sống nhiều năm trong quân đội lưu lại. Quần áo bẩn đặt ở

trên

ghế,

đã

có thể nhét đầy

một

nồi,

anh

lần lượt móc từng túi tiền xem có còn đồ vật gì bỏ sót hay

không.

Cái bật lửa và tiền lẻ được móc ra

không

ít, còn có thêm

một

tấm danh thϊếp.

Chất liệu đặc biệt này rất hiếm thấy, đáy màu trắng, thϊếp in chữ vàng,

một

bên in logo của tập đoàn Đại Nguyên,

một

bên là phương thức liên lạc.

- - Chu Lăng, chủ tịch tập đoàn Đại Nguyên.

Đây là buổi tối

đi

ăn cơm ngày hôm đó, cái xe

đang

yên lành dựng ở ven đường bị đυ.ng vào, tài xế gây chuyện để lại danh thϊếp. Xe của

anh

đã

có chút tuổi đời, nhưng còn rất kiên cường, bị tổn hại

khôngnghiêm trọng,

anh

cũng tự sửa được,

không

bắt đền người kia, chỉ có điều

không

nghĩ tới, xa cách chẳng bao lâu sau lại gặp mặt theo phương thức này.

Hướng Nghị lại nhớ trước khi

đi



ấy gọi

một

tiếng “anh

họ” cứ như quen thuộc lắm ấy, kéo kéo khóe miệng, tiện tay đem danh thϊếp nhét vào bên trong hộp sắt

trên

bàn.

Ăn cơm cùng bà, tản bộ, giặt quần áo, đọc sách, nghịch di động – Cuộc sống ban đêm của Hướng Nghị bình thản trước sau như

một, sau đó trước khi

đi

ngủ, lại quét qua thằng em họ

đang

có cảm xúc mãnh liệt giữa

một

đám bạn bè

không

bình thường:[put your hands up!]

Đập vào mắt là tấm ảnh chụp toát ra hơi thở náo nhiệt, trai xinh

gái

đẹp mặc đồ bơi đủ loại màu sắc

đang

vui đùa ầm ĩ trong bể bơi, phía bên ngoài

thì

giơ ly rượu lắc lư thân thể tựa như

đang

khiêu vũ, cái bàn sau lưng bày đủ loại thức và rượu rực rỡ muôn màu, lùi về phía sau nữa là đèn đuốc sáng choang của căn biệt thự ba tầng.

Nhìn ra được mỗi người đều cực kỳ vui sướиɠ, dáng vẻ phóng túng, nụ cười tùy tiện, nhất là hình ảnh tự sướиɠ của Tiền Gia Tô

đang

cười toe toét lộ ra hàm răng trắng bóng bên góc phải, còn tham gia nằm úp sấp vui vẻ thôi rồi.

Lướt xuống phía dưới, chứng kiến bọn họ cùng nhau vui đùa có

một

đứa con nít bình luận rằng: Nhiều

gái

đẹp quá! Chơi vui lắm hả, nhưng tại sao

nói

xong thân thể lại

không

thoải mái vậy?[ cơ trí ]

Tối hôm qua sau khi Tiền Gia Tô trở về trề môi than thở thầm

thì

rất lâu, song Hướng Nghị đến cuối cùng cũng

không

hiểu rốt cuộc tại sao thằng nhóc này đột nhiên luẩn quẩn trong lòng muốn bán thân, hơn nữa còn chưa thực

hiện

được. Nhưng

thật

ra bộ dạng của Tiền Gia Tô bị đả kích nghiêm trọng, tuyên bố muốn nghỉ ngơi

một

ngày giải sầu từ nay về sau

sẽ

kông đau đớn nữa.

Nhưng suy cho cùng vẫn là tuổi còn

nhỏ, bản tính vui chơi. Hướng Nghị hơi lo lắng, rời khỏi WeChat, đặt điện thoại di động sang

một

bên.

- -037

đang

ngủ say

thì

bị tiếng chuông đánh thức, Hướng Nghị mở mí mắt nặng trĩu, liếc mắt về phía đồng hồ báo thức điện tử, lại khép lại,

không

để ý. Bản quân ca hùng dũng còn

đang

hát,

sự

buồn ngủ dần dần mất

đi, sau cùng

anh

vẫn mở mắt, mò mẫm mang điện thoại di động qua đây.

Cái thằng em họ

không

bớt lo đêm hôm khuya khoắt còn ở bên ngoài, làm cho ông

anh

họ cũng

khôngthể sống yên ổn.

Chưa kịp nhận máy

thì

điện thoại

đã

cúp, là

một

dãy số xa lạ,

anh

gọi lại, chỉ

một

lúc bên kia

đã

bắt máy.

“Alô?

anh

họ?” Giọng

nói

có chút quen thuộc của con

gái

vang lên, có lẽ

đã

uống rượu, ngữ điệu có chút chậm, nghe qua còn mềm mại lười biếng hơn nhiều so với lúc ban ngày.

Hướng Nghị ngồi xuống, mở đèn: “Có việc gì?”

Cuối cùng là tìm người, Chu Lăng dựa vào

trên

cửa xe gọi lớn. Buổi tối có chút lãnh, bốn phía còn đen thùi lùi, đèn đường u ám có thể xem

nhẹ.

“Tam Kim uống say,

anh

ra đón cậu ấy

đi”,



bị gió thổi sợ run cả người,“Cậu ta quá nặng, tôi khiêng

không

nổi......” Rất nhu hòa rất

nhỏ, nghe qua còn có chút giống như

đang

làm nũng.

Hướng Nghị nhanh chóng mặc quần áo, hỏi: “Các người

đang

ở đâu?”

“Ngay trước cửa tiệm các người”, Chu Lăng quay đầu nhìn cánh cửa tiệm sửa xe đóng chặt,

không

đi

về phía con đường bình thường bên ngoài có tấm bảng hiệu kia mà lấy

một

chiếc vòng

nhỏ

đèn led ra, ở hoàn cảnh tối đen như mực

sẽ

cực kỳ gây chú ý.

“Đứng đấy chờ, tôi lập tức tới ngay.”

Hướng Nghị cúp điện thoại, chân tay

nhẹ

nhàng ra khỏi phòng, mới vừa

đi

tới cửa,

đã

nghe thấy bà cụ ở trong phòng thò đầu ra hỏi

một

câu: “Lại

đi

ra ngoài à?”

Bà cụ ngủ

không

sâu giấc, buổi tối thức dậy

đi

toilet chỉ có chút động tĩnh

thì



sẽ

tỉnh ngay. Hướng Nghị quay trở lại, đẩy cửa ra

nói

nhỏ: “Cháu

đi

đón Tiểu Hâm, nó uống say.”

“Đứa

nhỏ

này

không

khi nào khiến người khác bớt lo”, Bà cụ lẩm bẩm

một

câu, lại dặn dò

anh: “Đừng chạy xe đấy.”

“Ở ngay dưới lầu thôi.”

Bà cụ yên tâm: “đi

đi,

đi

đi.”

Hướng Nghị xuống lầu, chạy chậm vào hẻm

nhỏ, từ xa chỉ thấy

một

chiếc xe dừng ở cửa,

một

bóng dáng mảnh khảnh đứng dựa vào cửa xe, hình như là cảm thấy lạnh, khoanh tay run lên

một

chút.

“Uống rượu còn lái xe?” Hướng Nghị

đi

về phía



ấy, trong

không

khí đều là mùi rượu khó ngửi,

anhkhẽ nhíu mày.

Giọng

nói

trách cứ đổ ập xuống khiến cho Chu Lăng hơi khó chịu, nhưng lười so đo, chỉ vào Tiền Gia Tô

đang

xiêu vẹo sứt sẹo bên ghế lái phụ: “anh

mau mang cậu ta trở về

đi.”

Hướng Nghị

đi

vòng qua bên kia, khom lưng

đang

muốn mở cửa xe,

một

mùi khó ngửi từ chỗ cửa sổ

đang

mở

một

nửa xông ra, giống như

một

chưởng lực vô hình sinh sôi khiến

anh

bị đẩy lùi

một

bước.

Hừ...... Đầu

anh

gác sang

một

bên, thở dài

một

cái. Hèn gì lạnh như thế mà



ấy vẫn đứng chờ ở bên ngoài.

Ánh mắt chuyển sang phía đối diện, phát

hiện

Chu Lăng vừa khéo cũng

đang

nhìn

anh, biểu tình hơi hơi vui sướиɠ khi người khác gặp họa.

“Tiệm các người cũng có thể rửa xe nhỉ, thế

thì

làm phiền

anh

rửa qua

một

chút nhé.”



đưa tay vỗ vỗ

trên

thân xe,

không

biết có phải Hướng Nghị bị ảo giác

không, giọng điều của



nghe qua còn có chút vui sướиɠ nho

nhỏ.

“Bên trong này đó,”



đứng cách xa chỉ chỉ vào cửa sổ, nhăn mày bộ dạng ghét bỏ: “Có thể dỡ xuống đều dỡ xuống hết, tôi thay bộ mới.”

Hướng Nghị thích thú

không

hiểu nhìn

cô,

một

lát sau mới

không

nhẹ

không

nặng “Ừ”

một

tiếng.

Mở cửa xe thông gió, chờ mùi độc hại kia qua

đi,

anh

mới cúi người xoay tay xách Tiền Gia Tô

đi

ra, động tác vô cùng kỳ diệu. Trước tiên quét mắt

một

lượt từ

trên

xuống dưới, xác nhận cậu ấy trừ cái miệng hơi sưng ra

thì

trên

người cũng

không

bị nhiễm bẩn chút nào, sau đó mới dùng

một

tay khiêng người kia lên.

Tiền Gia Tô cao dưới 1m80

trên

1m75, tuy rằng dáng người hơi gầy nhìn qua vô cùng yếu ớt, nhưng

một

cậu con trai trưởng thành, trọng lượng cơ thể ít nhất là 60 kg –

anh

dễ dàng vác người kia

trên

vai như vác bao tải như thế hả?

Chu Lăng còn chưa kịp thu hồi ánh mắt ngạc nhiên,

anh

đã

xoay người lại, giọng điệu

không

cho phép từ chối

nói: “cô

đi

theo tôi. Tôi xách nó trở về trước, sau đó đưa



về nhà.”

Xem



như người hầu

nhỏ

của

anh

ta hả? Chu Lăng nhíu mày, đứng yên tại chỗ

không

nhúc nhích.

trên

người còn

đang

khiêng

một

con ma men hơn trăm cân, giờ phút này Hướng Nghị

không

hề kiên nhẫn: “Lại đây!”

“không

cần”, Chu Lăng

nói: “Tôi

đã

gọi người tới đón rồi.”

“Đến nhà của tôi ngồi chờ,

một

mình



đứng đây

không

an toàn.” Thái độ của Hướng Nghị rất kiên trì, đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm vào



ấy, ý tứ là nếu



ấy

không

đi

qua

sẽ

trực tiếp tới bắt người.

Lo lắng

sự

an toàn của



sao? Loại cảm giác này đối Chu Lăng mà

nói

rất xa lạ,



mới gặp mặt người đàn ông này

một

lần, chẳng biết tại sao rất muốn cười, cuối cùng đương nhiên là xị mặt, biết nghe lời ngoan ngoãn

đi

qua.

“Tôi cùng

một

người xa lạ về nhà, chẳng lẽ

không

nguy hiểm hơn sao?”

trên

mặt



mang theo nụ cười hỏi

anh, lông mày có chút hứng thú giương cao.

Hướng Nghị khẽ cười

một

tiếng, nhìn vào đôi mắt của



nói: “Đừng tưởng ai cũng mê mình, tôi

khôngcó hứng thú với

cô.”

Lời này

thật

đúng là

không

khách khí nhá. Chu Lăng đối mặt với

anh

vài giây đồng hồ, nghiêng đầu sang bên cạnh, đặc biệt tự tin đánh giá

một

câu: “Cách nhìn người của

anh

thật

đúng là giống như chủng loại quần áo mà

anh

hay mặc.”

- -

không

có ánh mắt tinh tường.

không

biết là nghe

không

hiểu ý nghĩa sâu xa của những lời này hay là

thật

sự

thờ ơ, Hướng Nghị

khôngtiếp lời với



nữa, đem bao tải điên rồ

đang

tròng trành

trên

vai hướng lên

trên,

nói

với người kia: “côđi

lên phía trước

đi.”

Chu Lăng mở đèn pin

trên

di động, dưới

sự

chỉ huy ngẫu nhiên của

anh,

đi

theo đường cái tối đen

mộtđoạn, rồi quẹo vào

một

cái hẻm

nhỏ

còn đen kịt hơn -- ở cái góc xó xỉnh này mà muốn làm chuyện phạm pháp

thì

cực kỳ thích hợp đấy.

Tiền Tam Kim

thì

liếc mắt

một

cái có thể nhìn thấu ngay, có cho cậu ta mười lá gan cũng

không

xảy ra chuyện gì đâu nhỉ, nhưng ông

anh

họ của cậu ta...... Đầu tiên tạo cảm giác

không

để vào mắt, nhưng nhìn kỹ

sẽ

phát

hiện

trên

người giống loại lưu manh tùy tiện, tự do

không

tập trung, chuyện gì cũng

không

để tâm.

“Tôi giống loại người gì?”

đi

được vài bước, Chu Lăng đột nhiên quay đầu, ánh mắt vừa tò mò lại nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Hướng Nghị,

không

phải hỏi để trả lời cho có.

anh

còn chưa kịp mở miệng, chỉ cơ thể



bỗng dưng lệch

một

cái, như là đạp phải cái gì vậy, cả người ngã sang

một

bên. Hướng Nghị vội vàng đưa

một

tay ra, chuẩn xác nắm lấy cái eo đem người kia lao trở về.

“Ối, dọa tôi giật cả mình!”

đi

đường buổi đêm bằng giày cao gót quả nhiên bất tiện, Chu Lăng vịn vào

anh

ta mới đứng vững,

một

bàn tay vuốt ngực sợ hãi, mặt khác tay kia vừa vặn chộp vào cánh tay cơ bắp rắn chắc cứng như đá của

anh.

- - Thân thể của

anh

ta nóng bỏng hơn nhiều so với tảng đá.

Ý nghĩ này vừa ló ra trong đầu

thì

chợt nghe thấy giọng

nói

của người đàn ông vang lên bên tai: “Sờ đủ chưa?”

“Chỉ là vịn

một

chút, đừng tưởng ai cũng mê mình.” Chu Lăng điềm nhiên như

không

buông tay ra, mặt

không

đỏ tim

không

đập đem những lời kia trả lại cho

anh, sau đó mỉm cười với

anh, vừa khéo léo lại kiêu ngạo, “Thêm nữa, tay

anh, có thể buông ra được rồi.”

“Chuyện này.” Hướng Nghị thu tay về, rũ mắt xuống liếc nhìn đôi giày cao gót

không

biết bao nhiêu cm mà người phụ nữ này

đang

mang, dù vậy



ấy vẫn thấp hơn

anh

nửa cái đầu,

không

có gì biểu cảm gì phun ra

một

tiếng: “Trẻ con”.

“Cái gì?” Chu Lăng lập tức

không

phản ứng kịp.

Hướng Nghị nhìn

cô,

nói: “cô

giống như thế.”

Tác giả

nói

ra suy nghĩ của mình: [ Nhật ký của

anh

họ ]

Ngày X Tháng X Năm 2016

1. Mời Tiền Hâm ăn cơm

không

mời mình.

2. Mang Tiền Hâm tham gia Party

không

mang mình theo.

3. Biết tên Tiền Hâm nhưng

không

biết tên mình.