Chương 28

Edit: Michellevn

Từ phòng nghỉ

đi

ra, gặp ngay vợ chồng chủ tịch Chung cách đó vài bước, trong chiếc sườn xám dệt gấm màu tím nhạt, vóc dáng Chung phu nhân uyển chuyển dịu dàng, khí chất thanh lịch. Mà Bùi Hi Mạn ở bên cạnh

đang

nói

chuyện cùng bà ấy,

trên

mặt

hiện

giờ

đã

phơi bày toàn bộ vẻ

không

hài lòng với cuộc sống, thậm chí nhìn nét mặt trông còn lớn hơn Chung phu nhân đến cả mười tuổi.

Đối với



con riêng của chồng này, Chu Lăng có đôi khi cũng rất cảm thông.

Bùi Hi Mạn qua lại thân thiết với Chung Niệm Vi, điểm giống nhau duy nhất giữa hai người, đó là bởi vì chuyện người cha

đã

ly hôn của họ tiếp tục kết hôn, khiến họ trở nên

không

còn thân thiết với cha nữa.

Khác biệt là Bùi Hi Mạn

thì

ngu ngốc hơn ----- Thời điểm ông Nguyên ly hôn với vợ trước, Bùi Hi Mạn

đãtrưởng thành, ấy vậy mà lựa chọn đổi thành họ của mẹ, cắt đứt quan hệ với cha ruột.



ta đổ lỗi vì Chu Lăng mà cha mẹ



ta ly hôn, từng đặt ra lời thề:Ngày nào Chu Lăng còn chưa cút ra khỏi nhà họ Nguyên,

thì

ngày đó



ta

sẽ

không

thừa nhận cha ruột. Thậm chí quãng thời gian ông Nguyên sinh bệnh nặng kia, cũng rất ít thăm hỏi.

Để lại cho



ta

một

phần gia sản cuối cùng kia

đã

là rất nhân từ rồi, thế nhưng Bùi Hi Mạn lại

khôngcam tâm để Chu Lăng đoạt

đi

những gì mà



ta đáng có, đặc biệt là gần đây gia đình nhà chồng kinh doanh

không

tốt

đang

phải đối mặt với chuyện phá sản, chuyện mờ ám sau lưng càng lúc càng thường xuyên.

Tuy nhiên



ta

thật

sự

rất ngu xuẩn, rốt cuộc chỉ số IQ thế nào mới có thể nghĩ ra loại ý tưởng tồi tệ là tìm

một

người đàn ông giống Lục Gia Hòa để quyến rũ

cô, vấn đề mấu chốt là còn tìm được

một

kẻ ngốc ơi là ngốc kia.

Chu Lăng

đi

tới chỗ họ, trong lòng cảm khái, sao

không

tìm Hướng Nghị

đi, mạnh mẽ hơn Tiền Gia Tô mọi mặt đó.

Bùi Hi Mạn thấy



đi

tới, vốn dĩ

đang

tươi cười lập tức thay đổi nét mặt, cặp mắt nhăn nhúm thành hình tam giác. Vốn

đã

trông

không

được xinh đẹp cho lắm, giờ biểu cảm lại méo mó như vậy, trông lại càng xấu xí.

Chu Lăng mỉm cười bước tới, cất tiếng chào hỏi với chủ tịch Chung và Chung phu nhân,

đang

hàn huyên, Chung Niệm Đồng trong bộ lễ phục

nhỏ

màu xanh nhạt

không

biết từ đâu lao ra, vô cùng thân thiết mà khoác lên cánh tay Chu Lăng.

" Chào dì Chu."



nàng này thay đổi xưng hô còn hết sức thoải mái, Chu Lăng nhìn lướt qua tay

nhỏbé

đang

ngoắc

trên

khuỷu tay mình, vẫn duy trì nụ cười khéo léo.

Chung phu nhân rất ngạc nhiên

không

hiểu hai người từ khi nào

đã

trở nên thân thiết rồi, khẽ nhíu mày lại,

đang

tính

nói

cái gì, Chung Niệm Đồng

đã

mở miệng líu lo:" Ba mẹ, dì Chung muốn mới con

đi

xem buổi hòa nhạc, cuối tuần sau ạ, con báo trước ba mẹ

một

tiếng

không

thì

ba mẹ lại la rầy. "



chỉ mới

nói

có khả năng tặng



ta mấy tấm vé thôi mà.....cô

gái

nhỏ



đã

rất có tâm cơ, Chu Lăng vẫn duy trì nụ cười.

" Buổi hòa nhạc của ai vậy?" Ở bên cạnh Bùi Hi Mạn mỉm cười từ ái.

Mối quan hệ của Chung Niệm Đồng với bà chị cùng cha khác mẹ

đã

không

tốt, cho nên dẫn tới đối với



bạn khuê mật này của bà chị cũng

không

tốt luôn, hơi có vẻ lãnh đạm nhìn lướt qua



ta, e ngại cha mẹ

đang

ở bên cạnh, vẫn trả lời câu hỏi của



ta:" Lục Gia Hòa."

Sắc mặt Bùi Hi Mạn trong nháy mắt có chút kỳ lạ, theo bản năng nhìn sang phía Chu Lăng.

Chu Lăng lại

không

hề nhìn



ta.

"Con

thì

chỉ biết chơi." Chung phu nhân

không

hài lòng, " Sắp thi cuối kỳ rồi, ở nhà ôn tập cho tốt

đi."

Chung Niệm Đồng lập tức quay qua làm nũng với chủ tịch Chung:" Ba ba ~~~"

Chủ tịch Chung liền cười:" Muốn

đi

thì

cho nó

đi

đi, thả lỏng tâm trạng

một

chút,

một

kỳ thi thôi mà, đừng quá căng thẳng. Đồng Đồng của chúng ta đầu óc thông minh,

không

cần phải bỏ nhiều công sức như vậy." lại xoay qua

nói

với Chu Lăng, " Đồng Đồng nghịch ngợm, khiến Nguyên phu nhân phiền nhiều rồi."

Chu Lăng nhướng nhướng mày,

đã

nói

đến mức này, cũng chỉ có thể mà đáp ứng thôi.

Sau nghi thức đính hôn, người hai nhà còn phải ngồi xuống dùng cơm với nhau, lúc kết thúc

đã

là giữa khuya, Chu Lăng choàng thêm áo khoác ra ngoài, vừa

đi

về phía bãi đỗ xe vừa cúi đầu kiểm tra di động.

Hướng Nghị gửi tin nhắn cho



nói

rằng

đã

đến rồi, nhìn thời gian

thì

đã

được gửi trước đó

một

tiếng đồng hồ.

Phần sau bận rộn xã giao mà vẫn chưa nhìn đến điện thoại,

không

ngờ lại hại

anh

đợi lâu như vậy. Chu Lăng vội vàng gọi điện lại cho

anh, có điều chuông kêu mấy tiếng, còn chưa nhận máy,



đã

trông thấy xe của mình đỗ cách đó

không

xa, cùng với người

đang

đứng dựa vào xe, lập tức ngắt điện thoại bước nhanh

đi

tới.

Hướng Nghị ngậm điếu thuốc, cúi đầu

không

biết

đang

suy nghĩ gì, nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, nheo mắt lại nhìn



chăm chú qua màn sương khói,

không

động đậy.

Chu Lăng bị gió thổi gần như

không

mở nổi mắt, mấy bước cuối cùng là chạy lao tới, cứ thế nhào lên người

anh. Lúc này Hướng Nghị mới rút tay từ trong túi ra, đỡ lấy



một

cách yếu ớt.

" Sao

anh

biết em ở đây?"

hiện

giờ Chu Lăng

đã

dưỡng thành thói quen, nhìn thấy

anh



không

nóikhông

rằng kéo tuột dây khóa áo khoác của

anh

xuống, quấn lên eo

anh, áp cả thân mình lên cơ thể nóng hập hập của

anh.

" Đợi lâu lắm rồi hả, nhóc đáng thương?"



ngửa đầu nhìn Hướng Nghị, cười hì hì vươn tay gãi gãi cằm

anh.

Tiệc đính hôn linh đình như vậy, các mạng truyền thông lớn đều

đã

đưa tin, muốn tra cái địa điểm là chuyện hết sức đơn giản. Hướng Nghị ấy vậy mà

không

lên tiếng, dập tắt thuốc ném

đi, đỡ bả vai

cô, đẩy ra:"

đi

nào."

Chu Lăng ngẩn ngẩn người, lúc này mới cảm thấy thái độ của

anh

có hơi

không

bình thường:" Sao vậy, tâm trạng hôm nay

không

tốt hả?"

" Rất tốt." Hướng Nghị hờ hững trả lời,

đi

vòng qua ghế lái bên kia, lên xe trước.

Kế đó

trên

đường

đi

có hơi yên lặng. Chu Lăng nghiêm chỉnh ngồi

trên

ghế phụ lái,

không

hỏi

anh

vì sao

không

lái xe đến, cũng

không

nói

buổi tối mình có uống hơi nhiều rượu, kỳ thực đầu óc có chút choáng.

Hướng Nghị vẫn

không

nói

chuyện, tập chung lái xe, ánh mắt nhìn con đường đêm phía trước.

hiệntượng này rất

không

giống với trước đây, Chu Lăng hiển nhiên

đã

nhận ra. Thế là trong đoạn lộ trình ngắn ngủi, dịch chuyển thời gian về trước, lược qua tất cả những chuyện xảy ra gần đây, cuối cùng cũng tìm ra được

một

chuyện mà mình có khả năng khiến

anh

buồn bực.

À mà

không, là vài chuyện cơ đấy.

Vứt bỏ

không

ít quần áo cũ của

anh, dựa theo số đo của

anh, đặt shop hàng hiệu giao tới lô hàng mới ;

Thay đổi toàn bộ cửa hàng của

anh, tăng thêm rất nhiều đồ dùng của

cô;

Còn có, bồi thường cho

anh

chiếc chiến thần kia.

Cơ mà

anh

thực

sự

tức giận về chuyện gì nhỉ?

không

thích



nhúng tay quá nhiều vào cuộc sống của

anh, hay là quà tặng đắt tiền khiến

anh

cảm thấy

không

thoải mái? Hoặc là tất cả?

Chu Lăng thở dài

một

hơi gần như

không

ra tiếng, chống khuỷu tay lên cửa gõ gõ huyệt thái dương.

Vào giờ này, hầu hết cư dân chỗ tiểu khu Hướng Dương

đã

đi

ngủ, trong sân tối như mực,

trên

lầu chỉ còn hai ba hộ là sáng đèn. Hướng Nghị chạy xe đến dưới lầu, tắt máy.

Chu Lăng cũng

không

hỏi vì sao

không

đưa



về nhà, mà lại đưa



tới nơi này, chỉ chuyển mắt qua nhìn Hướng Nghị chăm chú.

anh

tựa lưng vào ghế, hơi ngửa đầu ra, ánh mắt nhìn khoảng sân yên tĩnh, dường như tạm thời

không

có ý định xuống xe.

Chu Lăng trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng vẫn cứ

không

hỏi thêm gì, tháo dây an toàn

trên

người, vịn ghế xe, khom người bò qua leo lên đùi Hướng Nghị, chen chúc vào giữa Hướng Nghị và tay lái.

" Làm gì?" Hướng Nghị liếc

cô, rốt cục cũng mở miệng

nói

được hai chữ.

" Làm á." Trần xe thấp, Chu Lăng

không

ngồi thẳng được chỉ có thể quỳ gối

trên

ghế, nhanh chóng sửa sang lại cái váy, bưng lấy khuôn mặt

anh

hôn xuống.

Hướng Nghị vô thức hé miệng ra hùa theo

cô, phản ứng bản năng của cơ thể.

Lúc

đang

hôn nồng nhiệt, có người

đi

qua bên cạnh xe, dường như chú ý tới trong xe mờ tối có bóng người lay động, lại gần dán mặt lên cửa kính xe nhìn trộm vào bên trong,

không

nhìn



lắm, lại cố ý vòng ra đằng trước xe.

Sau khi thấy



việc hai người bên trong

đang

làm, tức

thì

con mắt như bị chọc đến bùng nổ, vừa lầu bầu gì đó rồi rời

đi.

Hai người trong xe

không

hề phát giác, cũng có thể

đã

nhận ra, nhưng căn bản là

không

thèm phân chia tinh lực

đi

để ý nữa. Tay Hướng Nghị

đã

không

thành

thật

mà từ dưới dưới váy



lần mò

đi

vào, bàn tay nóng rực vuốt nhè

nhẹ

trên

cặp đùi trơn bóng của

cô, cứ vuốt ve như vậy lúc nặng lúc

nhẹ, làm cho cả

một

khoảng da kia cũng bốc nhiệt lên.

Chu Lăng cũng

không

chịu yếu thế kéo khóa quần của

anh

xuống, cách lớp qυầи ɭóŧ xoa vào vị trí

đã

trở nên ngẩng đầu.



dịu dàng mà lại hết sức thành thạo chơi đùa vỗ về khiến cho

anh

cứng rắn

không

chịu được, hơi thở Hướng Nghị trở nên nặng nề, càng lúc càng thở dồn dập, vang vọng trong thân xe chật hẹp, hấp dẫn vô cùng.

anh

hưởng thụ

sự

phục vụ của

cô, nhưng ngay tại lúc tay



luồn vào trong qυầи ɭóŧ, lại đột nhiên dùng sức nắm lấy cổ tay



.

" Hả?" Chu Lăng thoáng lui lại

một

chút, mở ánh mắt mênh mang mờ sương nhìn

anh

khó hiểu, " Sao vậy?"

Đáy mắt



long lanh ngập nước, bờ môi cũng ẩm ướt, nếu có ánh sáng vào lúc này, sơ sơ có thể nhìn thấy gò má ửng hồng lên khi động tình. Hướng Nghị vươn tay xoa xoa khóe môi

cô, giọng

nói

khàn khàn:" Đổi chỗ khác."

Chu Lăng mềm mại dựa lên người

anh, rì rào bên tai

anh

:"

đi

đâu á?"

Đương nhiên là

đi

đến

một

chỗ

không

có người.

Hướng Nghị ôm



từ

trên

đùi xuống đặt lên ghế phó lái, sau đó nổ máy lái se ra khỏi sân

nhỏ

vắng lặng yên tĩnh.

anh

không

đi

chỗ qua xa,

sự

thực

thì

anh

cũng

đang

vô cùng cấp bách, cứ thế mà chạy xe đến bên ngoài phòng làm việc.

trên

con đường đó đều là cửa hàng, lúc này đều

đã

đóng cửa, ai cũng

đã

về nhà nghỉ ngơi;

đi

vào bên trong là

một

con đường hẻo lánh, vào ban đêm

sẽ

không

có người

đi

qua ---- Đúng là nơi thích hợp để làm chuyện nào đó.

Cảnh tượng

trên

đường

đi

đều rất quen thuộc, dĩ nhiên Chu Lăng hiểu được ý đồ của

anh, dùng tay chống cằm, thấy vui vui.

không

biết vì sao, địa điểm quen thuộc, ấy vậy mà cảm thấy thú vị hơn.

Hướng Nghị vừa mới để đầu xe dừng lại trước cửa lớn phòng làm việc,



đã

rất chủ động mà nhấc người lên, thuần thục ngồi vắt ngang

trên

đùi

anh. Động tác của



dường như rất nôn nóng,

không

đợi Hướng Nghị nổi lên phản ứng,

đã

ôm lấy đầu

anh

mà hôn xuống, theo cách của phụ nữ, triền miên mà dịu dàng.

"

không

đi

vào trong sao?" Giữa

sự

va chạm răng môi, Hướng Nghị hỏi

một

cách mơ hồ, đồng thời hơi hơi hé miệng, đón lấy đầu lưỡi



quét chầm chậm từ

trên

môi

anh, rồi sau đó khéo léo tiến sâu vào bên trong, ý đồ cạy mở khớp hàm

anh.

"

không

muốn............" Chu Lăng vừa hôn

anh

vừa mơ hồ

nói, " Ngay tại chỗ này

đi,

anh

không

thích hả?"

Hướng Nghị

không

nói

gì, chỉ bóp chặt vòng eo

cô, kéo



sát vào mình.

Nhiệt độ bên trong xe ngày càng cao, cho nên quần áo của hai người từng cái

một

cởi ra cũng

khôngcảm thấy lạnh chút nào.

Hôm nay Chu Lăng mặc váy, khỏi phải

nói

có bao nhiêu tiện lợi, ngay cả trình tự cởϊ qυầи áo cũng được giảm xuống, tay Hướng Nghị từ dưới váy luồn vào, kéo cái quần

nhỏ

xuống.

Áo

trên

người

anh

cũng

đã

bị cởi ra hết, tay của Chu Lăng du ngoạn lên vòm ngực rắn chắc

trên

người

anh, sau đó trượt xuống phía dưới, dễ dàng mà giúp

anh

giải quyết cái quần vừa kéo khóa xuống, tuột luôn cả cái qυầи ɭóŧ góc bẹt bên trong.

Tiểu Hướng Nghị lao vọt ra, cứng ngắc,

trên

đỉnh

đã

có chút ướŧ áŧ cọ qua mu bàn tay

cô,

một

lớp nhẵn mịn.

một

tay Chu Lăng chống lên bờ vai

anh,

một

tay đỡ lấy nó, chậm rãi ngồi lên.

..................

Trải qua trận vận động kịch liệt, hai người đều thở hổn hển, Chu Lăng nằm sấp

trên

người Hướng Nghị, mặt dán vào vùng ngực đẫm mồ hôi của

anh,

không

thoải mái lắm nhưng vẫn

không

chịu ngồi dậy.

Hướng Nghị ôm



hồi phục

một

lát, bỗng dưng cúi đầu nhìn vầng trán rịn mồ hôi của



bị tóc mai dính vào, nâng tay vén vén ra,

nói

với giọng khàn khàn vẫn chưa phai nhạt:"

đi

nhà

anh

đi."

đang

thở thoi thóp, Chu Lăng ngẩn ra, ngồi dậy từ

trên

người

anh. Ánh mắt dó xét dừng lại

trên

khuôn mặt

anh, nhìn nhau hồi lâu,

không

nhìn ra cái gì, chỉ biết, ánh mắt của

anh

là nghiêm túc.

" Tam Kim

nói

nhà

anh

hiệu quả cách

âm

rất

không

tốt, ái chà, ho khan

một

tiếng cũng có thể nghe được, động tĩnh của chúng ta lớn như vậy,

không

sợ gây náo động đến bà nội

anh

hả?"

một

lát sau

cômới mở miệng, nhướng mi, giọng điệu làm ra vẻ thoải mái.



cố ý lảng tránh vấn đề, Hướng Nghị liền dựa theo lời





nói

:" Em

không

kêu

thì

sẽ

không

gây náo động."