Chương 2
Thật ra ta đã từng nhận đồ đệ, hơn nữa rằng chính vì vậy khiến ta không muốn nhận đồ đệ nữa.
Năm ta vừa nhận đồ đệ, hắn vẫn là một thiếu niên mơn mởm, so với tiểu tử nhỏ hơn mấy tuổi.
Bấy giờ ta còn nhớ, hôm đó thời tiết rất tệ, tuyết bay đầy trời, hơi thở thành sương, hắn hốt hoảng thảm hại xông vào núi Vụ Ái, lúc cùng đường bí lối, loạng choạng đạp vỡ băng mỏng của Kính Hồ.
Ta đang trên cây tùng nơi vách núi, nhìn hắn toàn thân đầy máu, sẩy chân rơi xuống hồ, hoảng hốt giãy dụa trong hồ nước lạnh lẽo, cuối cùng chìm xuống.
Sau khi ta kéo thiếu niên chìm dưới mặt hồ lạnh băng lên, hắn nằm trên băng, ánh mắt mơ màng nhìn ta, giọng khản đặc, thần trí mơ hồ "Người chính là thần tiên sao?"
Ta đáp "Đúng vậy."
Hắn hỏi: "Người tới cứu con đó sao?"
Ta thoáng im lặng, thật ra ta chỉ tình cờ xuống núi mà thôi, đúng lúc thấy hắn bơ vơ hốt hoảng như một con thú bị thương, thần xui quỷ khiến thế nào ta lại gật đầu "Ừm"
Nghe ta đáp vậy, dường như hắn thở nhẹ nhõm, lắp bắp thốt ra hai chữ "Cảm ơn" rồi ngất đi.
Lúc đó ta không biết hắn trải qua truyện gì, chỉ cảm thấy thiếu niên này vừa xinh đẹp vừa tội nghiệp, vậy là ta đưa hắn lên núi.
Ta trị thương, chữa bệnh, chăm sóc đến khi hắn có thể xuống giường thì muốn đưa hắn đi, ta hỏi "Người thân của ngươi ở đâu?"
Hắn tái mặt không đáp.
Ta lại hỏi "Quê ngươi ở đâu?"
Hắn tái mặt, môi mím chặt hơn.
Ta thở dài, vốn muốn để hắn yên ổn sống hết đời tại thôn người phàm ngoài núi, đột nhiên hắn nắm tay ta.
Ta quay lại nhìn, thấy trong mắt hắn cất chứa vẻ hoảng hốt bất an "Người muốn bỏ con sao?"
Hắn siết tay ta rất chặt. Lòng bàn tay hắn nóng hổi, vừa khéo tương phản với ta, ta là người lạnh lùng, vậy mà nhìn hắn lúc đó, không biết tại sao ta lại động lòng trắc ẩn.
Có lẽ... vì đôi mắt của thiếu niên này quá đẹp, cũng có thể vì giọng hắn quá hay.
Cuối cùng ta giữ hắn lại, trở thành sư phụ của hắn, không truy hỏi quá khứ cũng như không tra xét chuyện xưa của hắn. Ta cho hắn biết, đã bái sư thì từ nay phải vứt hết chuyện xưa. Hắn đồng ý, vậy thì ta tin tường hắn.
Ta có một suy nghĩ rất chất phát, ta sẽ nhận một đồ đệ, luyện một trăm năm, có ngốc đến đâu cũng luyện được chút thành tích, sau đó kế thừa pháp thuật, y bát của ta, dùng một cách khác lưu truyền tên ta trên thế gian. Nghĩ tới sau khi ta chết, trong tam giới vẫn có người nhớ đến tên mình, chỉ nghĩ thôi ta cũng đã có cảm giác đạt được thành tựu rồi.
Song cuối cùng, sự thật chứng minh, tất cả nguyện vọng của ta hết sức ngây thơ. Còn tiểu đồ đệ Thanh Hàn đã dùng pháp thuật ta dạy bao năm thiêu rụi sự ngây thơ của ta.