Sư Phụ Đến Đây Giao Chiến

8.41/10 trên tổng số 22 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 2 Sư Phụ Hệ Liệt
Không cần kiếp sau ta gặp lại Chỉ mong cùng chàng kiếp này nắm tay nhau Trên đỉnh núi tiên mây mờ che phủ Dù tám mươi năm hay trăm năm chờ đợi Muôn vàn vì sao vẫn lấp lánh sáng ngời Tình chàng vẫn mặn …
Xem Thêm

Chương 1
Bảy tuổi ta bắt đầu tu tiên, bái một sư phụ có lẽ là không ra gì nhất thế gian. Thật ra, nếu nói cho đúng, không phải ta tự nguyện bái sư, đó rõ ràng là...

Bị ép buộc.

Trăm năm trước, Ma Tộc vừa bị diệt, thiên hạ vẫn còn loạn, nạn dân lưu lạc khắp nơi, cha mẹ ruột của ta không biết đã bị đưa đẩy đến nơi nào, một lão ăn mày thấy ta tội nghiệp bèn đưa ta cùng lang bạt trên đường. Lúc vào một tòa thành nhỏ của Trung Nguyên, lão ăn mày đổ bệnh, ta đành cầm một cái bát mẻ ra đường xin ăn.

Hôm đó trời nắng, đầu đường vọng tới tiếng quát của một nam nhân trung niên: "Con nhìn điệu bộ cợt nhả của con đi! Lấy đâu ra đứa trẻ nào có tư chất lại chịu theo con! Không nhận được đồ đệ thì cả đời con đừng hòng xuất sư!"

"Sư phụ. Đừng nên khẳng định như vậy. Lỡ như mấy ngày nữa con nhận được đồ đệ, há chẳng phải mặt mũi người sẽ khó coi lắm sao?"

Giọng nói của đệ tử kia nghe rất êm tai, tuy có ba phần lưu manh lười nhác, nhưng đó là giọng nói hay nhất ta từng nghe, ta tò mò ngẩng đầu nhìn.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà ánh mắt ta xuyên qua đám người đông nghịt, nhìn thấy một nam nhân gương mặt như ngọc, thân hình như trúc, chỉ là thần thái đượm vẻ biếng nhác...

Lúc đó ta còn nhỏ chưa biết sự đời, nên đã dễ dàng bị gương mặt của hắn làm si mê.

Ta nhìn quá mê mẩn, chiếc bát mẻ trên tay rơi xuống đất phát ra tiếng "cạch", âm thanh này vốn chẳng hề rõ ràng trên con đường huyên náo, cơ mà hắn quay đầu lại, đôi mắt như mặc ngọc nhìn ta.

Nam nhân trung niên nổi giận đùng đùng quát: "Con tìm đi! Con tìm cho vi sư xem thử!" hắn lập tức nhếch môi cười, đi thẳng về phía ta.

Không thể không thừa nhận, cho dù sau này ta oán than, thậm chí oán hận sư phụ mình đến mức nào, song dáng vẻ áo trắng tung bay đẹp không gì sánh bằng của hắn trong ánh nắng nghiêng nghiêng hôm đó đã khắc sâu trong tâm trí ta.

"Tiểu ăn mày." Hắn khom người xuống, nhìn thẳng vào ta, "Ta thấy gân cốt ngươi rất tốt, có điều sắc mặt vàng vọt, thiết nghĩ chắc là ngũ hành thiếu tiền." Hắn ném một thỏi bạc vụn vào trong bát, "Ta có tiền, ngươi đi theo ta nhé?"

Ta thất thần mãi một lúc mới quay đầu nhìn lão ăn mày sau lưng. Lão ăn mày cho dù đang bệnh nhưng vẫn rất chuyên nghiệp chìa tay ra với hắn, run rẩy mấy cái.

Hắm bật cười hiểu ra, cởi túi gấm, ném thứ gì đó tới trước mặt lão ăn mày, cho dù đã qua trăm năm ta vẫn nhớ tiếng "keng" nghe nặng chình cᏂị©Ꮒ đó - quả nhiên là giàu có!

Sau đó ta liền đi theo hắn.

Ngày ấy ta tưởng mình được mua về làm nô tỳ, tệ hơn nữa là nha hoàn làm việc nặng. Có thể nào ta cũng không ngờ mình được mua về làm đồ đệ...

Núi Tiên Linh lập phái mấy trăm năm, làm gì có sư phụ nào dùng tiền mua đệ tử đâu.

Sư phụ của ta đã làm được điều này. Lúc đó hắn còn vênh váo cười xấu xa với sư phụ mình, cũng chính là sư tổ ta: "Sư phụ, mặt người có đau không?"

Sư tổ tức đến trợn mắt vểnh râu, chỉ vào hắn cả buổi không nói được lời nào.

Tiêu Dật Hàn quay đầu kép tay ta, đặt vào lòng bàn tay ta một miếng ngọc bội trắng, ta chưa bao giờ thấy vật gì tinh xảo như vậy, nhất thời hoảng sợ không dám nhận, bồn chồn nhìn hắn.

Hắn nắm lấy bàn tay dơ bẩn của ta, ánh mắt cũng như lòng bàn tay đều ấm áp như mặt trời sắp xuống núi: "Tiểu ăn mày, bắt đầu từ hôm nay con chính là đệ tử của Tiêu Dật Hàn, sau này người ta cho con thứ gì, con chỉ có thể chê bai không nhận, chứ không thể vì sợ mà không nhận. Con phải giống như ta, làm một người cao quý."

Ta thấy miếng ngọc bội trắng ấy rất đẹp nên đã nhận, ngày ngày đeo nó bên người, nâng niu như châu báu.

Sau đó ta đã cởi miếng ngọc bội này ra đặt dưới đáy rương, lý do cũng như Tiêu Dật Hàn nói - vì cảm thấy nó xấu.

Lúc này đây ta lại lấy miếng ngọc bội dưới đáy rương ra, nghĩ rằng lần này xuống núi phải gϊếŧ Tiêu Dật Hàn, ta biết hắn khó đối phó dường nào, e đây sẽ là một trận chiến giằng co rất lâu. Đem theo miếng ngọc bội này, chờ đến lúc khẩn cấp nói không chừng có thể đem cầm để lấy tiền.

Ta ngự kiếm xuống núi, hôm sau liền tới Dương Châu, tìm một khách điếm trọ lại, ta ở ngay trong quán rượu mà lần trước thám tử báo là Tiêu Dật Hàn thường xuất hiện.

Quán rượu nhỏ buổi sáng không có người, ta gọi một bình rượu, ngồi trong góc nhìn ra cửa.

Tiết trời đang là mùa xuân, muôn hoa nở rộ, nắng xuân ấm áp, trong thành Dương Châu đào hồng liễu xanh, thật sự là thời điểm đẹp nhất, hơn nữa thế cuộc hiện giờ cũng yên ổn, không nhốn nháo loạn lạc, bá tánh trôi dạt khắp nơi như năm xưa.

Bên ngoài quán rượu có một cô bé bị cát bay vào mắt, nó nhắm mắt vừa dụi vừa cúi đầu đi, không cẩn thận đâm vào một người ăn mặc rách rưới.

Nhìn người đó, mắt ta bất giác se lại.

Tóc tai hắn rũ rượi, y phục lam lũ, gương mặt lúc phún râu, tuy vẻ mặt hoang dã hơn năm xưa mấy phần, duy chỉ đôi mắt này là chiếc bóng đè lên người ta ngày đêm, có hóa thành tro cũng nhận ra hắn.

Đây là sư phụ phản bội sư môn, lạc vào ma đạo của ta.

Tiêu Dật Hàn.

Cô bé ngẩng đầu nhìn thấy mình va phải một người ăn mặc lôi thôi, lập tức sợ hãi cứng người, nheo mắt nhìn Tiêu Dật Hàn.

Tiêu Dật Hàn cũng cúi đầu nhìn nó chốc lát rồi khom người xuống, thô lỗ hất bàn tay dụi mắt của nó đi, kéo mí mắt nó thổi "phù phù" mấy cái. Cô bé chảy mấy giọt nước mắt, hạt cát trôi đi, có điều cũng sợ đến sắp khóc.

Tiêu Dật Hàn vỗ đầu cô bé: "Đi đi." Giọng điệu hắn vẫn lười nhác, chỉ là không còn ý cười ấm áp như lúc trước, thế sự đổi dời nên con người hắn cũng đổi thay, "Sau này đừng va phải người xấu khác nữa nhé."

Cũng biết mình là người xấu kia à.

Ta cười lạnh, liếc thấy hắn đi vào quán rượu, ngồi ở chênh chếch trước mặt.

Nhìn thấy hắn, thù mới hận cũ bò khắp tìm ta như dây leo.

Nhất thời ta không khống chế được bàn tay cầm ly rượu của mình, đáy ly đập xuống bàn phát ra một tràng tiếng "lạch cạch". Trăm năm trước, ta bái Tiêu Dật Hàn làm sư phụ. Ta vốn dĩ tôn thờ hắn như đấng cứu thế, thầm thề rằng nhất định phải đối xử tốt với hắn, không thể để hắn thất vọng, phải trở thành đệ tử khiến hắn kiêu ngạo. Nhưng có thế nào ta cũng không ngờ hắn lại trở thành...

Sỉ nhục khắc trên người ta.

Phái Tiên Linh có một quy tác bất thành văn, trước khi xuất sư nhất định phải nhận một đồ đệ, Tiêu Dật Hàn phản bội sư môn đã hơn tám mươi năm, vậy mà cho dù ta tỏ ra ân cần đến đâu đi chăng nữa, cũng chưa nhận được một đệ tử nào.

Người đồng lứa bài xích, kẻ tiểu bối phê bình khiến ta ngày ngày đều sống trong cô độc. Không rũ bỏ sỉ nhục mang tên Tiêu Dật Hàn này, ta sẽ vĩnh viễn sống trong cô độc như vậy...

Tiêu Dật Hàn không thể không chết.

Ta thu lại ánh mắt, ổn định tâm trạng, rót cho mình một ly rượu.

Tiêu Dật Hàn ngồi ở bàn chênh chếch đối diện với ta cũng rót rượu uống, lúc nâng ly, ta bất chợt nhớ tới thủa ban đầu khi Tiêu Dật Hàn đưa ta về núi Tiên Linh trăm năm trước.

Lúc đó Tiêu Dật Hàn vừa thu nhận ta, hắn đã xuất sư, có tiểu viện của riêng mình, không ai quản lý hắn, thế là hắn ngủ nướng trong phòng suốt ngày đêm, tỉnh dậy thì ngồi uống rượu trong sân, đôi khi còn rủ rê cả ta nữa.

Khi ấy ta còn nhỏ, suốt ngày chỉ biết vâng dạ ở bên cạnh hắn, cẩn thận hành sự, luôn e sợ khiến hắn không vui sẽ đuổi ta đi.

Hắn bảo ta uống rượu thì ta uống.

Cứ uống mãi đến khi Tiêu Dật Hàn say bò.

Đó là lần đầu tiên ta phát hiện mình có thể chất ngàn ly không gục.

Hôm sau Tiêu Dật Hàn tỉnh lại, nghiêm túc quan sát ta thật lâu, từ đó chuyện hắn tìm ta uống rượu càng không thể kiểm soát...

Tiêu Dật Hàn ban ngày uống rượu với ta, buổi tối uống rượu với trăng, uống xong thì bỏ mặc tất cả nằm ngửa trên ghế ngủ khò khò. Trên núi chỉ có ta và hắn, ta đành phải bận tối mắt tối mũi đun nước trải giường cho Tiêu Dật Hàn.

Ta vẫn còn nhớ vẻ mặt của Tiêu Dật Hàn sau lần đầu tiên say rượu tỉnh lại trên giường ta trải, sửng sốt, ngơ ngác, đờ đẫn, không biết phản ứng như thế nào, hắn vò vò cổ áo sạch sẽ: "Tối qua con thay y phục cho ta à?"

Ta gật đầu.

"Đây là lần đầu tiên." Hắn lẩm bẩm một mình, "Có người chăm sóc ta trong lúc say như vậy."

Ta nhìn hắn, thật thà chất phác nói: "Sư phụ, sau này đệ tử sẽ chăm sóc người như vậy." Hắn nhìn ta một lúc rồi híp mắt cười, lười nhác nằm xuống giường, "Được thôi, con đi lấy ít thức ăn tới đây, chút nữa chúng ta uống tiếp."

"Dạ."

Ta ngây thơ tưởng rằng, uống rượu say sưa mộng mị là chuyện thường ngày của các tiên nhân, đệ tử hiếu kính sư phụ chắc cũng làm như ta vậy.

Cứ như thể mấy tháng trôi qua, sư tổ tới thăm Tiêu Dật Hàn, ngửi thấy trong viện mùi rượu ngút trời, lập tức nổi trận lôi đình, sau khi người mắng Tiêu Dật Hàn và ta một trận, ta mới biết được rằng: Ồ! Thì ra sư phụ các núi khác đều không có uống rượu như sư phụ ta!

Tiêu Dật Hàn cũng ý thức được là, ồ, thì ra hắn đã là sư phụ rồi, có lẽ nên dạy ta chút gì đó mới phải.

Kể từ đó về sau, Tiêu Dật Hàn đưa ta tới lớp học với phu tử của Tiên Linh môn, từ khi ấy ta mới có cuộc sống tu tiên như người khác, về sau ta không dám uống rượu với sư phụ như lúc trước nữa.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, năm tháng như một đứa trẻ nghịch ngợm, xếp chồng phút giây này với thuở ban đầu của ta và Tiêu Dật Hàn lên nhau.

Ấy thế nhưng, tâm trạng hiện tại của ta đã không còn trong sang như thuở ban đầu nữa.

Ta buông ly rượu đứng dậy, không nhanh không chậm đi tới trước bàn Tiêu Dật Hàn. "Sư phụ." Ta đứng trước bàn hắn cất tiếng gọi, chờ đến khi hắn ngà say ngước lên nhìn ta...

Nhanh như chớp, ta rút hàn kiếm khỏi vỏ, mũi kiếm đâm thẳng vào cổ họng Tiêu Dật Hàn, ta chưa từng nghĩ mình sẽ thành công, nếu Tiêu Dật Hàn dễ dàng bị gϊếŧ như vậy, thì những sáy thủ ta thuê đã sớm xách một trăm cái đầu hắn đến gặp ta rồi.

Có thể nào ta cũng không ngờ, Tiêu Dật Hàn lại nhìn ta chăm chú, không hề đề phòng, cho dù mũi kiếm đâm vào cổ họng hắn, máu tươi chảy ra, hắn vẫn chỉ nhìn ta, tựa như đang sửng sốt, đờ đẫn.

Ta ngây ngốc cứng đờ, thế kiếm khựng lại, đúng lúc này, toàn thân Tiêu Dật Hàn toả ra pháp lực, đẩy lưỡi kiếm của ta sang một bên, lưỡi kiếm rạch lên cổ hắn, rách da chảy máu, nhưng vết thương không sâu.

Hắn vẫn ngồi đó, thân hình ngay ngắn, sau khi chặn lưỡi kiếm của ta thì pháp thuật hộ thân của hắn liền mất đi.

Ta liếc nhìn máu tươi chảy xuống rồi lại nhìn thẳng vào mắt hắn, bốn mắt giao nhau, tựa như mũi kim chĩa vào râu lúa: "Cách biệt tám mươi năm, không biết sư phụ có còn nhớ đệ tử không?"

"Là bảy mươi chín năm mười tháng." Tiêu Dật Hàn uống một ngụm rượu, giọng điệu có vẻ bùi ngùi, "Tiểu đồ đệ, con là đệ tử duy nhất của ta, làm sao ta quên được."

Lời hắn nói khiến ta thoáng kinh ngạc, cứ như hắn đối với ta vẫn còn tình nghĩa vậy.

Nhưng làm sao Tiêu Dật Hàn còn tình nghĩa với ta chứ, nếu thật sự có, hắn đối với ta chắc là chỉ có danh nghĩa thầy trò mà thôi, vì dù sao ta cũng là đồ đệ mà hắn dùng bạc thật vàng thật mua về.

Thêm Bình Luận