Chương 10: Manh mối

Lại lần nữa trở lại nơi ở của Tạ Trường Quân, sắc trời đã tờ mờ sáng.

Tuy rằng Tạ Trường Quân không trách cứ gì nhưng cũng bởi vì không trách cứ nên mới làm Thẩm Nguyệt càng thêm khó chịu.

Cảm giác này khiến nàng nhịn không được nhớ tới những tháng ngày ở Trường Tiên Môn.

Quy củ Trường Tiên Môn nghiêm ngặt, một chút sai lầm nhỏ bị cũng bị đệ tử Giới Luật Các bắt được, không phải quỳ ở Tiên đường thì chính là phạt sao chép kinh thư.

Chỉ là từ sau khi nàng trở thành đệ tử chính thức của Trường Lăng, những thứ trừng phạt đó liền ít đi nhưng Thẩm Nguyệt tình nguyện hắn cũng dùng phương thức đó phạt nàng chứ không phải mỗi lần đều dùng loại ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.

Giờ phút này trong phòng trầm mặc làm nàng cảm thấy loại cảm giác quen thuộc này sắp trở lại.

Thẩm Nguyệt ngoan ngoãn giúp hắn thêm một chén trà nhỏ, trộm giương mắt nhìn hắn rất nhiều lần, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống.

Cứu mạng. . . . . .

Nàng khẩn trương túm túm góc áo đạo bào, gian nan sắp xếp lại từ ngữ mà Tạ Trường Quân lại đạm nhiên giơ tay lên, không để ý gì viết viết vẽ vẽ gì đó.

Thẩm Nguyệt rốt cuộc mở miệng: “Sư phụ ——”

Lời còn chưa nói xong đột nhiên cảm thấy ngón tay có loại cảm giác dính nhớp, “Chờ một chút”, nàng cúi đầu nhìn thoáng qua, trên góc đạo bào không biết dính bột phấn màu vàng nhạt từ khi nào, mà lúc nàng nắm góc váy bị cọ tới trên bàn tay.

Tạ Trường Quân nghe thấy tiếng gọi “Sư phụ” của nàng liền ngẩng đầu nhìn nàng một cái, chỉ thấy mày tiểu cô nương nhíu lại, nắn vuốt bụi phấn trong tay, lại đưa lên mũi ngửi ngửi, đôi mắt lập tức bắn ra một tia sáng, bởi vì kinh hỉ nên mắt cũng cong thành hình trăng non, hai má lúm đồng tiền nhợt nhạt, đáng yêu không chịu được.

“Đây là Chỉ Li!”

Nàng nhịn không được nhỏ giọng kinh hô.

Tạ Trường Quân ngước mắt nhìn thoáng qua.

Ánh nến nhảy nhót trong phòng chiếu vào trên bột phấn tản ra một trận quỷ dị lại yêu diễm.

Mày hắn hơi hơi giật giât.

Tuy Chỉ Li được coi như vật liệu trân quý ở hạ giới nhưng ở thượng giới lại cực kỳ phổ biến, là vật chuyên dùng để trang trí các cung điện, hắn liếc mắt một cái liền có thể nhận ra.

Nhưng nàng lại chỉ nhìn màu và mùi đã có thể phân biệt được đây là Chỉ Li. . . . . . xác thật không đơn giản.

Thẩm Nguyệt phân biệt Chỉ Li xong, vân vê một chút phấn đưa qua cho hắn, chớp chớp mắt tựa hồ như đang xác thực suy nghĩ của mình.

Tạ Trường Quân gật gật đầu: “Là Chỉ Li.”

Sau khi có được sự khẳng định của Tạ Trường Quân, tia sáng trong ánh mắt Thẩm Nguyệt càng sang hơn, “Con vậy mà lại đoán trúng rồi!”

Tạ Trường Quân: “. . . . . .?”

Thẩm Nguyệt tiếp tục hỏi: “Sư phụ cũng nghe nói đến chuyện bức họa cổ của Thiên Kiếm Phái rồi chứ?”

Tạ Trường Quân: “Có nghe qua.”

Thẩm Nguyệt lại như không nghe thấy câu trả lời của hắn mà đắm chìm trong thế giới của chính mình, trong ấn tượng của nàng thì sau khi Tạ Trường Quân đem nàng ôm lại, hình như váy bào không cẩn thận cọ tượng thần.

Chẳng lẽ là Chỉ Li vương trên tượng thần sao?!

Cho nên đệ tử thả tấm gương kia cũng có quan hệ tới Chỉ Li sao?

Thẩm Nguyệt hối hận vì sao lúc ấy không chú ý tới Chỉ Li vương trên người, nếu nàng có thể nhìn rõ tên đệ tử kia rồi điều tra từ hắn sẽ dễ dàng hơn.

Cũng không biết hiện tại người đã chạy đến đâu rồi. . . . . .

Nghĩ vậy, nàng cơ hồ không kiềm chế được xúc động trong nội tâm muốn lập tức xuất phát tìm kiếm tên đệ tử kia.

Ngay lúc nàng chuẩn bị xoay người đã bị Tạ Trường Quân ngăn lại.

“Hiện tại không cần đi.”

Ánh mắt hắn bình tĩnh mà trầm ổn, thời điểm nhìn về phía Thẩm Nguyệt lại như là có thể nhìn rõ hết thảy mọi thứ, giống như mọi tính toán của nàng đều đã sớm bị hắn nhìn sạch sẽ.

Thẩm Nguyệt nghi hoặc nhìn hắn một cái.

Thẩm Nguyệt: “Chẳng lẽ sư phụ không nghi ngờ tên đệ tử lần thứ hai quay lại kia sao?”

Ánh nến trên bàn dài nhảy lên, chiếu sáng nửa gương mặt tuấn dật của hắn.

“Không có kế hoạch nào là không có sơ hở, người có chuyện trong lòng nhất định sẽ bại lộ.” Hắn nói.

Thẩm Nguyệt vốn đang không hiểu lắm những lời này, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, tiện đà nhìn thấy mặt trời đang rẽ mây thức dậy, vui sướиɠ nói: “Ý của sư phụ là ngày mai để con trực tiếp tìm tên đệ tử đó trong đám người hiến tế sao?!”

“Nếu trước khi hiến tế hắn thả gương ở đó thì chứng tỏ ngày mai hắn sẽ có hành động, mà khi hiến tế sẽ là cơ hội tốt nhất để tất cả các nhân vật khả nghi tụ hội, nương theo cơ hội này để quan sát biểu tình của những người kia, chỉ hơi so sánh cũng có thể tìm được người khả nghi nhất!”

Thẩm Nguyệt phân tích xong mới cảm thấy ý nghĩ của mình ngu xuẩn cỡ nào, nếu lúc này nàng ra cửa, khả năng không chỉ không tìm thấy người mà còn có khả năng rút dây động rừng, làm người khả nghi chân chính sinh lòng nghi ngờ, che giấu càng sâu.

Nghĩ vậy, Thẩm Nguyệt đột nhiên mất mát cúi đầu, mím môi, tự trách nói: “Là đệ tử lỗ mãng.”

Tạ Trường Quân cảm thấy chút việc nhỏ này cũng không đến mức ấy, huống hồ chi hắn cũng không có thiên phú trong việc an ủi người khác, dứt khoát không nhìn nàng, chỉ không mặn không nhạt hỏi một câu: “Kiếm luyện chưa? Sao còn ở nơi này tìm Định Hải Thần Châm?”

Thẩm Nguyệt ấp a ấp úng nửa ngày mới nhỏ giọng nói: “Tìm được Chỉ Li lấy phần thưởng mới có linh thạch để luyện kiếm. . . . . .”

Nghe thế, Tạ Trường Quân bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, sau một lúc trầm mặc mới nói: “Hôm nay đông chí, Học Cung không có khóa, ta cũng cho ngươi nghỉ phép, ngươi trở về nghỉ ngơi đi, chờ đến hừng đông lại đi tra chuyện Chỉ Li cũng không muộn.”

Thẩm Nguyệt sửng sốt một chút, cơ hồ là vô thức mở miệng hỏi một câu: “Chỗ của sư phụ cũng có truyền thống nghỉ đông chí sao?”

Hỏi xong nàng liền hối hận, dù sao thì hắn cũng chưa từng đề cập tới thân phận của mình với nàng.

Nàng vốn tưởng rằng hắn sẽ giống như bình thường mắt điếc tai ngơ, không nghĩ tới lần này hắn không chỉ nghe được, lại còn trả lời.

“Ở nơi của ta nhập gia tùy tục, cũng không có gì là không thể.”

Thẩm Nguyệt: “Hóa ra là như vậy. . . . . .”

“Nhưng đừng quên, làm xong chuyện của người còn phải tiếp tục lấy nước lại đây.”

Thẩm Nguyệt gật gật đầu, sau đó xoay người lui ra ngoài.

Chờ đến khi cửa khép lại, Tạ Trường Quân cũng vẽ xong một nét cuối cùng, trên nền giấy trắng viền vàng mỏng manh phác họa một chiếc gương đồng cổ xưa tinh xảo.

Xung quanh gương đồng là đủ các loại hoa văn phức tạp, ở giữa vẽ một đồ đằng cổ xưa, bên ngoài có khắc chữ cổ —— “Dòng nước tố nguyệt, trong vắt thanh minh, chiếu hồi ngưng thần, vĩnh cố trung cốt.”

Tạ Trường Quân lại nhìn nội dung trên đó một lúc, sau đó dùng màu đỏ khoanh tròn trên hai chữ “Thủy” “Nguyệt”.

Tiếp theo, hắn nương theo ánh nến nhìn nhìn một chút, cuối cùng nhéo một cái quyết, bức họa này liền giống như bị thiêu đốt, tức khắc biến thành tro tàn.

Thẩm Nguyệt nằm ở trên giường một canh giờ, nửa điểm buồn ngủ cũng không có.

Trời vừa sáng nàng liền thu thập đồ đạc chuẩn bị đến miếu cổ, khi đến đó, đệ tử phụ trách hiến tế đều đã tới, Thiên môn chia ra các ban, nhìn hoa văn gợn sóng trên đạo bào của bọn họ thì có thể đoán được ban phụ trách hiến tế lần này chính là đệ tử hệ thủy.

Bên trong đã bố trí xong, có đệ tử ở ngoài phòng vẽ kết giới không cho phép bất luận người nào không liên quan đi vào.

Thẩm Nguyệt muốn tìm tên đệ tử có tiếng bước chân không phù hợp với thể trọng kia nhưng giờ phút này cả trai lẫn gái lui lui tới tới, rất khó phân biết tiếng bước chân.

Nàng đứng ở bên ngoài nhìn một chút, cũng không biết là hắn giấy mặt gương kia như thế nào, nhìn từ bất luận phương hướng gì cũng không thấy khác thường.

Ánh sáng từ nhàn nhạt dần trở nên rõ ràng, trên mái nhà tróc sơn trải kín một tầng sáng vàng lấp lánh.

Đệ tử tới tham gia tế bái dần dần nhiều lên, Thẩm Nguyệt lui lui về phía sau một chút, nàng muốn đứng trên sườn núi phía sau một chút để xem rõ ràng hơn, vừa mới lui được hai bước, phía sau đã truyền đến một thanh âm quen thuộc ——

“Nguyệt nguyệt ngươi cũng tới à?!”

Thẩm Nguyệt quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy Chu Hàm mặc một cái áo choàng màu hồng ruốc, vành nón đính lông thỏ màu trắng, nhìn qua vừa ấm lại vừa đáng yêu.

Thẩm Nguyệt cười một chút xem như chào hỏi.

Trong tay Chu Hàm nâng một cái lò đồng nhỏ sưởi tay, hỏi, “Ngươi cũng tới xem ánh nắng đầu tiên của đông chí sao?”

Thẩm Nguyệt sửng sốt một chút, “Ánh nắng đầu tiên của đông chí?”

Chu Hàm: “Ngươi không biết sao? Chiếc miếu cổ này vốn gọi là Huyền Uyên điện, là cung điện đầu tiên được dưng lên của từ năm đầu Thừa Thiên, vừa lúc lại nằm ngay chính giữa của Thiên môn, bên trong cung phụng chân thần của Huyền Trạch, trước miếu còn có một tấm biển “Hoài cổ thông kim” bởi vì thiết kế nên mỗi khi đến đông chí, lúc ánh nắng dâng lên đảo qua sẽ khiến cho mấy chữ trên tấm biển như được thắp sáng lên theo thứ tự vậy, vô cùng thần kỳ.

Thẩm Nguyệt mờ mịt lắc đầu, “Ta chưa từng nghe qua.”

Chu Hàm cười một chút: “Đừng nói ngươi, sợ là rất nhiều đệ tử Thiên môn cũng không biết việc này, dù sao thì Thiên môn lập phái đã lâu, kiến trúc nhiều như thế, những kí mật bên trong thiết kế sao lại có thể dễ dàng biết được như vậy, ta cũng chỉ nghe sư huynh ta nói. . . . . .”

Nói đến đây, thanh âm Chu Hàm đột nhiên nhỏ lại, Thẩm Nguyệt có chút nghe không rõ, lại đến gần nàng vài bước, hỏi một câu, “Cái gì?”

Chu Hàm lại không chịu mở miệng, Thẩm Nguyệt ngẩng đầu lên vừa lúc nghênh diện một hình bóng quen thuộc đi tới.

Không phải Phong Yến của Thiên Kiếm Phái thì là ai. . . . . .

Thẩm Nguyệt nghiêng đầu liếc mắt nhìn Chu Hàm một cái, đột nhiên hiểu ra.

Nàng nào tới vì ánh nắng đầu đông chí gì đó, nàng là tới nhìn ánh nắng ấm áp mùa đông của mình thì đúng hơn. . . . . .

Cho dù ba người đã chỉ gặp mặt một lần nhưng cũng đều là đệ tử Thiên môn Học Cung, tuy rằng cách môn phái nhưng hiện giờ cũng coi như là cùng trường, Phong Yến nhìn thấy hai người, thực tự nhiên tiến đến đáp lời, “Là các ngươi à.”

Ngữ khí Chu Hàm đột nhiên trở nên dịu dàng, “Chào sư huynh.”

Thẩm Nguyệt cảm giác váy mình bị ai đó kéo một cái, bên tai truyền đến thanh âm cực nhỏ của Chu Hàm, “Mau nói chuyện đi, đừng để ta xấu hổ đứng đây một mình.”

Nghe thế, Thẩm Nguyệt lập tức nhìn Phong Yến nói một câu, “Sư huynh cũng tới tham gia hiến tế đông chí sao?”

Phong Yến nghe thế lắc lắc đầu, “Ta còn đang tìm kiếm manh mối Chỉ Li.”

Nghe được hai chữ Chỉ Li, Thẩm Nguyệt lập tức có hứng thú, chớp chớp mắt dò hỏi: “Sư huynh muồn tìm ở Huyền Uyên điện?”

Chỉ thấy mặt mày Phong Yến co chặt, rất tiếc nuối lắc lắc đầu: “Huyền Uyên điện đã điều tra qua rất nhiều lần rồi vẫn không có manh mối như cũ, nhưng hiến tế đông chí cũng coi như là chuyện lớn của Thiên Kiếm Phái chúng ta, ta liền mượn cơ hội này thêm một ít hương khói, cũng coi như là vì môn phái cầu phúc.”

Nghe thế, Chu Hàm lập tức phụ lời nói: “Không phải quá trùng hợp sao? Ngô Ngọc phái chúng ta cũng rất xem trọng đông chí, mỗi năm cũng sẽ châm hương tế bái.”

Nàng nói xong còn không quên đem câu chuyện vứt cho Thẩm Nguyệt, “A nguyệt, Bắc Trưng quốc của các ngươi thì sao? Đông chí thường làm gì?”

Bạn học Thẩm Nguyệt nhận được tín hiệu cầu cứu: “. . . . . .”

Nàng là thật sự không biết Bắc Trưng quốc có truyền thống gì, Chu Hàm không biết thì nàng có thể tự biên tự diễn nhưng vạn nhất này Phong Yến biết thì làm sao, nàng không phải sẽ bại lộ thân phận sao?

Thẩm Nguyệt sờ sờ mũi, xấu hổ vô cùng, ngay lúc cô chuẩn bị tìm cớ rời đi thì phía sau truyền đến một thanh âm nhàn nhạt, thanh lãnh xuất trần.

“Bắc Trưng quốc hiến tế đại minh thần vào đông chí, ăn thịt dê, uống cháo hoa mai, thưởng băng tuyết.”

Chỉ thấy vị đi tới mặt mày như họa, tựa như băng tuyết khiến cho người ta có một loại cảm giác xuất trần, không thể nảy sinh những suy nghĩ xằng bậy.

=====

Nghiên: Kể từ chương sau mình sẽ thu phí nhé, mãi iuuuuuu!