Chương 4: Nhập học Học Cung môn

Hiện tại trên thiên hạ, Trường Tiên Môn, Thiên môn, Vân Môn là ba môn phái lớn hình thành thế chân vạc, sau lại có ngũ phái là Thiên Kiếm Phái, Ngô Ngọc Phái, Hồng Sơn Phái, Vô Nhai Phái và Không Lĩnh Phái.

Phạm vi tam môn ngũ phái tuyển chọn đệ tử vô cùng rộng lớn, mỗi năm cũng sẽ có không ít quốc gia đưa hoàng tử tới.

Hoàng tử thường là người đảm đương trọng trách gánh vác sự thịnh vượng của quốc gia trong tương lai, vậy nên thân phận những người này cũng phải đặc thù hơn người khác một ít, bởi vậy khi đệ tử phụ trách nghe thấy cái tên này, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tán không ít.

Hắn vực tinh thần, đứng dậy chắp tay chào Tạ Trường Quân một cái, cung kính nói, “Tứ hoàng tử tốt.”

Sau khi nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tạ Trường Quân để xác định tướng mạo, rõ ràng là bản thân cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng lại không nhìn ra được là không đúng ở chỗ nào.

Nửa phút sau, đệ tử kia từ bỏ giãy giụa, nhận định Tạ Trường Quân chính là Tứ hoàng tử Bắc Trưng quốc, thả hắn đi vào.

Cằm của Thẩm Nguyệt sắp rớt ra đến nơi, nàng đang chuẩn bị đi theo Tạ Trường Quân vào để hỏi cho rõ ràng lại bị đệ tử ngoài cửa ngăn lại.

“Ngươi là người nào?”

Tạ Trường Quân quay đầu lại giúp nàng giải thích: “Nàng ấy là thị nữ của ta, không học tập đạo pháp, chỉ đi theo để hầu hạ ta mà thôi.”

Nghe thế, hai vị đệ tử cũng nhẹ nhàng thở ra, nếu không phải tới để học nghệ, tùy tiện đăng ký một chút, sắp xếp chỗ ở ở nơi làm việc của đệ tử hạ đẳng làm việc vặt vãnh là được, sắp xếp cho đệ tử tiến vào Học Cung mới khó, sắp xếp cho một người hầu thì dễ dàng hơn nhiều.

Nàng hạ từng nét bút viết xuống tên mình vào danh sách, Tạ Trường Quân nhàn nhạt nhìn thoáng qua.

Thẩm Nguyệt.

Tên cũng thật dễ nghe, ngụ ý cũng tốt, chỉ là trời không chiều lòng người, vận mệnh đem nàng đẩy về con đường ngược lại.

Thẩm Nguyệt cứ như vậy đi theo Tạ Trường Quân đi vào cửa lớn của Thiên môn Học Cung.

Tạ Trường Quân nện bước rất nhanh, nàng gần như chạy chậm mới theo kịp tốc độ của hắn, một bên chạy, một bên hỏi: “Người thật sự là Tứ hoàng tử Bắc Trưng quốc à? Nghe nói Bắc Trưng quốc là cường quốc bên kia Bắc cương, ốc thổ ngàn dặm, bá tánh giàu có ——”

Thẩm Nguyệt còn chưa nói xong, chỉ nghe phía trước nhàn nhạt bay xuống hai chữ, “Không phải.”

Thẩm Nguyệt: “???”

Nàng cả kinh nói: “Cho nên người giả mạo hắn ta???”

Tiếp theo lại truyền đến một tiếng đáp trả làm nàng tuyệt vọng, gợn sóng bất kinh “Ừ.”

Thẩm Nguyệt thiếu chút nữa bị dọa điên rồi, “Bắc Trưng quốc giàu mạnh như thế, nếu bị bọn họ biết hoàng tử của mình bị mạo danh thay thế thì chẳng phải sẽ đuổi gϊếŧ chúng ta đến chân trời góc biển sao, làm như vậy sợ là không ổn đâu, chúng ta nên nghĩ biện pháp khác đi thôi. . .. . .”

Câu trả lời của Tạ Trường Quân còn làm nàng muốn khóc hơn.

“Cơm nước xong lại nói.”

“Thế nào? Không phải ngươi nói đói bụng sao?”

Thẩm Nguyệt: “. . . . . .”

Hình như, cũng đúng.

Cứ như vậy, trong lòng Thẩm Nguyệt run sợ cùng Tạ Trường Quân ăn bữa cơm đầu tiên ở Thiên môn Học Cung.

Nói đúng ra thì đây là bữa cơm đầu tiên của một mình nàng. Tạ Trường Quân ngồi đối diện nàng ngay cả đũa cũng không cầm, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.

Đệ tử hầu hạ đưa tới là món bách linh tiên đặc sắc của Thiên môn, nguyên liệu để làm ra món này được lấy từ linh sơn, linh cốc xung quanh, linh khí dư thừa, rất nhiều môn phái đều chuẩn bị món này cho đệ tử nhập môn.

Tạ Trường Quân dùng ánh mắt ý bảo nàng ăn mau. Thẩm Nguyệt gật gật đầu, cầm lấy đũa.

Cách nhiều năm như vậy nàng lại nếm lại đồ ăn một lần nữa, hương vị quen thuộc nhảy lên trên đầu lưỡi nàng, rõ ràng cảm giác no bụng sung sướиɠ sắp tới nhưng nàng lại cảm thấy trái tim như là bị ai đó hung hăng kéo một cái.

Trong đầu xuất hiện một hình ảnh quen thuộc.

Hắn ngồi ở đối diện, dịu dàng nói: “Ăn đi.”

Đó là bữa cơm đầu tiên mà nàng ăn cùng hắn, sau khi hắn xong hắn nói: “Về sau con có thể gọi ta là sư phụ.”

Nàng vốn tưởng rằng mình đã quên mất nhưng những ký ức đó lại như được khắc vào tận xương cốt. Trái tim như bị găm từng mảnh nhỏ, đau đến mức thiếu chút nữa khiến nàng rơi lệ.

Thẩm Nguyệt cắn răng cố nén nước mắt, nàng chỉ cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm.

Phản ứng của nàng lớn như vậy tự nhiên cũng bị Tạ Trường Quân phát hiện nhưng hắn chỉ lẳng lặng nhìn nàng một cái, không nói gì.

Sau khi ăn xong, Thẩm Nguyệt thu dọn chén đũa, Tạ Trường Quân yên tâm thoải mái ngồi ở một bên nâng sách đọc dưới ánh đèn.

Bàn tay cần quyển sách sạch sẽ xinh đẹp, khớp xương rõ ràng, ở dưới ánh nến lại càng thêm tinh xảo như bạch ngọc tốt nhất.

Thẩm Nguyệt nhìn Tạ Trường Quân dưới đèn, nàng cảm thấy tuy rằng hắn giả mạo Tứ hoàng tử nhưng trên người hắn tựa hồ như có loại khí chất cao quý trời sinh, loại khí chất này không thể giả vờ được.

Vào lúc Thẩm Nguyệt còn đang sững sờ, bên tai truyền đến thanh âm nhàn nhạt, “Không cần dọn, ngươi chỉ đang giả vờ làm thị nữ của ta mà thôi, không cần coi là thật.”

Thẩm Nguyệt mắt điếc tai ngơ, động tác trên tay vẫn không dừng lại, trước kia khi ở Trường Tiên Môn việc mà nàng làm nhiều nhất chính là mấy thứ này, chút chuyện nhỏ này đối với nàng mà nói không tính là gì.

Sau khi thu thập xong đã gần giờ Tý, Tạ Trường Quân vẫn đọc sách dưới đèn như cũ, không hề có ý tứ muốn nghỉ ngơi, Thẩm Nguyệt không biết mình có phải ở lại chỗ này giúp hắn thêm dầu hay không.

“Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi.”

Hắn đã là tiên thân nên không cần nghỉ ngơi đúng giờ nhưng Thẩm Nguyệt thì khác, buổi sáng nàng đã dậy sớm, sau khi no bụng sớm đã buồn ngủ đến không biết đông tây nam bắc.

Sau khi Tạ Trường Quân nói xong câu đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua thì đã thấy Thẩm Nguyệt ghé vào trên bàn ngủ rồi.

Lúc này hắn mới buông quyển sách, cầm một cái áo choàng đắp lên cho nàng, thổi tắt đèn.

——

Thẩm Nguyệt luôn luôn dậy sớm nhưng đêm nay không biết vì sao lại ngủ rất say, khi nàng mở mắt thì trời đã sáng trưng.

Nhìn ánh mặt trời sáng ngời ngoài cửa sổ, phản ứng đầu tiên của nàng là sợ là không kịp bị nhặt đồ. Sau đó lại kịp thời phản ứng lại, hình như nàng cũng không cần đi nhặt đồ nữa.

Bởi vì ngày hôm qua nàng vừa nhặt được một sư phụ.

Nàng quay đầu lại nhìn vừa lúc phát hiện Tạ Trường Quân giống như một đêm không ngủ, không biết khi nào đã thay quần áo Thiên môn Học Cung.

Hắn một thân bạch y thắng tuyết mang ngọc quan bằng ngọc xinh đẹp, rõ ràng là thường phục cực kỳ bình thường như bao người khác nhưng mặt trên người hắn lại khiến dáng người như dãn ra càng thêm thon dài, tựa như ánh trắng trong rừng, như tuyết trắng trong khe núi.

Thẩm Nguyệt xoa xoa đôi mắt, lúc này nàng mới cảm thấy mình đi quá giới hạn, lập tức đứng lên nhỏ giọng nói “Sư phụ, đêm qua con không cẩn thận ngủ quên ——”

“Nên đi đến Học Cung rồi.”

Nghe thế, Thẩm Nguyệt nhanh chóng thu dọn đồ vật, cầm hộp đựng sách chạy như bay ra ngoài.

Khi hai người ra cửa vừa vặn đυ.ng phải đám đệ tử đang trên đường đến lớp.

Đệ tử các môn phái vốn là có chút tò mò đối với thân phận hoàng tử, vậy nên cũng quan sát Tạ Trường Quân nhiều hơn so với người khác, lúc này nhìn thấy hai người bọn họ, một nam một nữ đi ra từ một căn phòng, một đám thiếu chút nữa trực tiếp há hốc mồm.

Tạ Trường Quân cùng Thẩm Nguyệt còn chưa xa, đám đệ tử phía sau đã mồm năm miệng mười bắt đầu thảo luận.

“Ta không nhìn lầm chứ, hai người bọn họ đi ra từ một phòng sao?”

“Nghe nói tên hoàng tử này mang theo một thị nữ tới, phỏng chừng là đi theo để hầu hạ.”

“Thôi đi, chưa từng nghe qua thị nữ nào lại hầu hạ suốt đêm.”

“Hoàng tử sao, vốn dĩ thân phận đã có chút tôn quý, nói không chừng nhu cầu trên phương diện kia cũng cần phải kịp thời giải quyết.”

Sau khi nói xong câu này, trong đám người vang lên một trận cười to ồn ào.

Có vài người chính nhân quân tử nhịn không được thở dài: “Hắn cũng chỉ là một phàm nhân, đường tu đạo chân chính còn chưa bắt đầu mà đạo tâm đã không kiên định, sinh hoạt da^ʍ mĩ hỗn loạn như thế thì sao có thể thành nghiệp lớn?”

“Vốn tưởng rằng hoàng tử là kim tương ngọc chất, không nghĩ tới là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.”

. . . . . .

Một đám đệ tử mười bảy, mười tám tuổi vẫn còn là độ tuổi ham thích bát quái, không đến một hồi, lời đồn đãi Tạ Trường Quân “làm chuyện đó” đã truyền tới tai không ít người.

Tạ Trường Quân lười so đo với những người trẻ tuổi này, hắn vốn chính là tới để cọ linh mạch, mấy thứ hư vô mờ mịt không thực tế như thanh danh kia đối với hắn mà nói không đáng kể chút nào.

Nhưng hắn không nghĩ tới một tiểu cô nương như Thẩm Nguyệt lại còn bình tĩnh hơn so với hắn, điều này làm gợi lên vài phần hứng thú của hắn đối với nàng.

Thẩm Nguyệt không phải đệ tử chính thức nên không vào được Học Cung môn, ấn theo quy định chỉ có thể ở ngoài cửa làm một ít công tác quét tước, Tạ Trường Quân đi vào Học Cung trước, hắn tìm một chỗ ngồi dựa vào cửa sổ, cửa sổ vừa mở lền có thể nhìn thấy Thẩm Nguyệt bên ngoài.

Tới gần thời gian đi học, các đệ tử chen chúc đi vào.

Tạ Trường Quân ngồi ngay ngắn lật sách, cả người tựa như một bức điêu khắc hoàn mỹ quạnh quẽ, tựa hồ như không có hứng thứ với bất kỳ chuyện gì xung quanh.

Những đệ tử vốn còn đang trò chuyện sau khi nhìn tới hắn liền không hẹn mà cùng trầm mặc toàn bộ, tựa hồ như bản thân hắn có tiên khí thanh lãnh làm kinh sợ mọi người. Mà từ lúc ồn ào náo động đến trầm mặc, Tạ Trường Quân trước sau đều chưa từng ngẩng đầu liếc mắt nhìn người khác một cái.

Mãi cho đến khi giáo tập tiến vào hắn mới “dù bận mà vẫn ung dung ngẩng đầu”, nghiêm túc nghe giảng bài.

Thẩm Nguyệt cách cửa sổ cũng nghe được không ít.

Khóa học đều tiên nhập học chính là 《 tâm kinh 》cao cấp, chỉ nhân tài có tu vi cơ sở nhất định mới có thể điều động linh khí, cọ rửa kinh mạch đạt tới hiệu quả thanh tâm tĩnh dục.

Thanh tâm là khóa học tu đạo đầu tiên, chỉ cần tâm có thể chân chính yên tĩnh, đường tu đạo mới có thể tiến nhanh.

Đạo lý này rất nhiều người không hiểu, họ cho rằng môn học này không có tác dụng gì đối với việc tăng tu vi, huống hồ có rất nhiều người đi vào nơi này đã có cơ sở vô cùng vững chắc, bởi vậy nên không chút nào để ý tới nội dung mà giáo tập truyền thụ.

Tạ Trường Quân ở thượng giới chưa bao giờ được tham gia khóa học thế này, nghe rất chăm chú. Do không tu tập trên cùng một con đường nên có rất nhiều thứ là lần đầu tiên hắn tiếp xúc, khó tránh khỏi sẽ có chút mới lạ nhưng mỗi lần vừa đến chỗ hắn thắc mắc thì ngoài cửa sổ đã truyền tới giọng nói nhắc nhở nho nhỏ.

Thanh âm thiếu nữ thấp thấp mềm nhẹ, vừa vặn chri để một mình hắn nghe thấy.

Tạ Trường Quân nhìn nàng một cái.

Chỉ thấy thiếu nữ ngọt ngào cười một chút, dùng khẩu hình miệng khoa tay múa chân, “Trước kia con đã từng học qua.”

Tạ Trường Quân gật đầu.

Hắn biết nàng không chỉ học qua mà là sớm đã nhớ kỹ trong lòng, chỉ tiếc nàng không có linh đan, cho dù nhớ kỹ cũng vô dụng.

Giữa hai khóa học có thời gian nghỉ ngơi, phần lớn đệ tử đều có cảm giác mới mẻ với Học Cung, từng người đều vui vẻ vô cùng.

Tạ Trường Quân vẫn ngồi ngay ngắn đọc sách như cũ, có chút không phù hợp với hoàn cảnh của Học Cung.

Hắn nhịn không được nhìn thoáng qua Thẩm Nguyệt ngoài cửa sổ. Không nghĩ đến, ngoài cửa sổ lại không có ai.

Hắn cau mày tìm kiếm một phen, rốt cuộc cũng nhìn thấy nàng ở một góc tường.

Chỉ thấy nam đệ tử cầm đầu bước một bước đem Thẩm Nguyệt áp đến ven tường, cười hì hì nói, “Bộ dáng lớn lên câu người như thế, khó trách tên hoàng tử kia lại giữ ngươi cả một đêm.”

Mấy người chung quanh cười lớn.

“Cũng không phải sao Ngạn ca, bộ dáng vừa thanh thuần lại dâʍ ɖu͙© này là bộ dáng mà Ngạn ca thích nhất.”

Nghe xong, “Ngạn ca” trong miệng những người đó liền duỗi tay muốn nhéo cằm Thẩm Nguyệt.

Thấy một màn như vậy, mày Tạ Trường Quân vừa động, trong nháy mắt hắn đã chuẩn bị dùng huyễn thân thuật lập tức đi đến trước mặt nàng. Chỉ là móng heo của tên kia còn chưa đặt lên cằm Thẩm Nguyệt liền bị nàng đẩy ra một phen.

Tên đệ tử kia căn bản không nghĩ đến sức lực của Thẩm Nguyệt lại lớn như vậy, trọng tâm không vững hơi ngửa ra sau, nếu không phải hắn kịp thời dùng linh lực dừng lại, sợ là sẽ trực tiếp ngã thành hình chữ X.

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

Nam đệ tử thiếu chút nữa té ngã mắng to một tiếng, buồn bực cực điểm, giơ tay lên muốn đánh nàng. Cánh tay vừa giơ lên được một nửa đã bị Thẩm Nguyệt nhanh chóng nắm lại, sau đó lại nghe nàng gằn từng chữ một với tên đệ tử kia: “Ngươi không sợ ta đem chuyện ngươi lén bán pháp khí của Học Cung ở chợ đen bẩm báo cho Giới Luật các sao?”

Nghe đến chuyện kia tên đệ tử rõ ràng luống cuống một chút, sau đó hắn trấn định, tránh thoát khỏi tay Thẩm Nguyệt, thổi thổi cổ tay, cười một cái chất vấn nói: “Một tiểu nha hoàn như ngươi cũng dám tùy tiện vu khống người khác, ngươi không muốn cái mạng nhỏ này nữa à?”

Thẩm Nguyệt một chút cũng không hoảng hốt, nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của đối phương nói: “Vu khống hay không vu khống ta không biết, ta lại biết Hứa Kiến Hoa.”

“Ngươi!”

Tên đệ tử kia nghe thấy ba chữ “Hứa Kiến Hoa”, sắc mặt tối sầm lại bằng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, mấy tên đệ tử tuỳ tùng chung quanh sôi nổi lộ ra biểu tình nghi hoặc, nhỏ giọng hỏi: “Ngạn ca, nàng ta nói cái gì vậy. . .. . .?”

“Không liên quan đến ngươi, cút.”

“. . .. . . à.”

Nói xong, vài người rốt cuộc cũng rời đi.

Tạ Trường Quân nhìn đám người kia rời đi, rốt cuộc cũng đem ánh mắt thu về, câu môi cười một chút.

Hóa ra đồ đệ này của hắn cũng không phải dễ bắt nạt như thế.

Chỉ là không bao lâu, hiện thực liền nói cho hắn biết, cờ không thể tùy tiện cắm.