Chương 30: Súp ngọt

Bên ngoài tòa nhà là một con sông dìa nhỏ uốn lượn, bên cạnh sông là một rừng hoa đào nở rộ, sáng đỏ rực mười dặm. Lại nhìn bờ sông, hoa rụng rực rỡ, khi có gió thổi, cánh hoa rung rinh rơi trên mặt sông, chảy theo dòng sông, xinh đẹp cực kỳ.

Tiểu cô nương nhìn thấy những bông hoa rơi lững lờ trên mặt sông, đôi mắt sáng hơn cả những vì sao trong đêm hè, nàng không biết rằng vị trí này chính là nơi tuyệt vời nhất để thưởng thức cảnh sắc mùa xuân của Xuân Lầu.

Thẩm Nguyệt nhìn dòng nước chảy ngoài cửa sổ, hỏi: "Sư phụ đã từng tới đây sao?"

Tạ Trường Quân nâng tách trà lên nhấp một ngụm: "Trước đó đã tới đây một lần."

Thẩm Nguyệt gật đầu: "Khó trách."

Chẳng mấy chốc, những người sai vặt trong quán đã đến báo tên các món ăn, tất cả đều phù hợp với dịp này, chẳng hạn như "hoa đào cá pecca", "mười dặ xuân canh", bánh ngọt hoa rụng", "hoa đào nhưỡng". . .

Thẩm Nguyệt chưa từng nghe qua, huống chi là ăn, chẳng qua chỉ nhìn Tạ Trường Quân không chớp mắt, để hắn gọi một chút.

Tạ Trường Quân chỉ một vài tên món ăn, Thẩm Nguyệt nghe xong cảm thấy món ăn này không rẻ, trước khi dọn món ăn lên, cuối cùng nàng không nhịn được giật nhẹ kéo góc áo hắn, trầm giọng hỏi: "Sư phụ. . . Chúng ta hình như không có nhiều tiền như vậy."

Nghe vậy, trên mặt Tạ Trường Quân cũng không lộ ra vẻ khó chịu, ngược lại là nâng một tách trà khác lên, nhàn nhạt nói: "Không sao, ngươi có thể ghi sổ tên trưởng lão Du."

Thẩm Nguyệt: "???"

Thì ra làm đại ca tốt như vậy, khó trách ai cũng muốn làm đại ca.

Ha.

Không còn lo lắng về tiền bạc, đôi lông mày hơi cau lại của Thẩm Nguyệt cuối cùng cũng giãn ra không ít, thậm chí ánh sáng mùa xuân ngoài cửa sổ còn sáng hơn!

Có một thị nữ đặc biệt phục vụ các món ăn, người đó cầm hai chiếc bát sứ trắng tinh xảo đi đến chỗ hai người, đặt từng cái trước mặt họ, sau đó mỉm cười giải thích cho hai người: "Đây là bảng hiệu của quán, cũng là món súp nổi tiếng nhất ở thành Mạt Lăng, mười dặm xuân canh, mời các vị từ từ thưởng thức. "

Nói xong, để thể hiện phép lịch sự, nàng ấy mỉm cười và liếc nhìn hai người họ.

Khi nhìn thấy Thẩm Nguyệt thì không sao, nhưng khi nàng ấy nhìn thấy Tạ Trường Quân, nụ cười trên mặt của thị nữ đột nhiêncứng lại, đồng tử co rút đột ngột, giống như vừa nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ, nàng ấy lùi lại vài bước rồi bỏ chạy.

Trong lúc vội vàng, nàng ấy còn làm đổ tách trà của Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt giật mình liếc nhìn Tạ Trường Quân, chỉ thấy hắn đang cúi đầu uống canh, vẻ mặt bình tĩnh không có gì khác thường, sau đó lại liếc nhìn thị nữ, không hiểu sao nàng ấy lại sợ hãi như vậy.

Nghĩ lại, bọn họ đều là đạo tu, trong cơ thể có chút chân khí, chỉ khi có tà ma, yêu ma đến gần thì mới cảm nhận được sự dị thường, lẽ nào thị nữ này không phải người mà là yêu?

Nhưng khi hai người đi theo lên lầu, đều không ngửi thấy yêu khí, khi thị nữ này đi vào cũng không cảm thấy có gì dị thường.

Mặc dù như vậy, Thẩm Nguyệt lập tức đặt chiếc thìa xuống, siết chặt hông suối đường, sẵn sàng rút kiếm bất cứ lúc nào.

Dưới bàn Tạ Trường Quân đè kiếm của nàng xuống. Trên bàn, vẻ mặt của hắn vẫn hời hợt, giọng điệu càng nhẹ nhàng hơn: "Uống súp trước, không uống sẽ lạnh."

Nghe thấy lời của Tạ Trường Quân, thị nữ kia đang hốt hoảng bỗng lấy lại tinh thần, lập tức cầm tách trà bị lật úp bên cạnh Thẩm Nguyệt lên, lấy khăn lau nó rồi nhanh chóng xin lỗi hai người họ: "Thực sự xin lỗi, tiểu nữ quá bất cẩn, tiểu nữ sẽ mang trà mới cho cô nương."

Nàng ấy nói xong, cầm lấy cốc trà bị đổ, run rẩy định rời đi, giọng nói vẫn còn run.

Thẩm Nguyệt cảm thấy hành đông của thị nữ có phần kỳ lạ, nhưng thấy Tạ Trường Quân không muốn truy cứu, đành phải nói "không sao đâu" rồi để nàng ấy đi.

Khi bước chân của thị nữ kia đã đi xa, Thẩm Nguyệt không khỏi hỏi: "Sư phụ. . ."

Mặt mũi Tạ Trường Quân vẫn bình tĩnh: "Chỉ là làm đổ tách trà. Nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương, không tránh khỏi sai sót."

Nếu hắn đã nói như vậy, Thẩm Nguyệt cũng không nói thêm gì, nhưng cảm thấy hắn thương hoa tiếc ngọc, quả thực rất đột nhiên.

Một lúc sau, một người phụ nữ lớn tuổi đến, giống như bà chủ của tửu lầu này, đem cho hai người một tách trà xuân ngon hơn, đặc biệt tới đây để xin lỗi.

Sau khi đặt trà trước mặt hai người, bà ta mỉm cười xin lỗi: "Xuân Nương đến đây chưa bao lâu, bưng trà rót nước có chút chưa quen, làm phiền hai vị, ta thực sự xin lỗi.”

Vốn Tạ Trường Quân vẫn đang uống trà, nghe thấy cái tên "Xuân Nương", lông mày của hắn bất giác chuyển động, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.

Nói xong, người phụ nữ lại nhìn Thẩm Nguyệt, quan tâm nói: "Đồ của cô nương có bị ướt hay không? Ở đây còn mấy bộ y phục chưa mặc, cô nương có thể đổi một chút."

Thẩm Nguyệt hoảng sợ trước sự quan tâm quá mức này, lập tức xua tay: "Không, không, trà đổ không nhiều lắm, cũng không làm ướt y phuục, không cần bà chủ phí tâm."

Tạ Trường Quân nghe xong lập tức cười nhẹ một hơi: "Ở đây không có việc gì, tiểu cô nương chưa quen việc là tĩnh hữu khả duyên. Làm phiền ngài lên đây một chuyến, ở đây không có việc gì, ngài bận gì mau đi đi."

Nghe vậy, cô nương kia lại tự mắng mình thêm mấy câu “dạy dỗ không chu toàn”, cuối cùng không nói nữa, rồi ngượng ngùng bỏ đi.

Sau khi vị cô nương kia đi rồi, Thẩm Nguyệt không khỏi liếc nhìn Tạ Trường Quân một lần nữa.

Lúc đó, đúng lúc ánh sáng từ cửa sổ vừa chiếu vào, gò má của hắn một nửa ngoài ánh sáng một nửa trong bóng tối, chiếc cổ thon thả, làn da trắng mịn, không lẫn một chút tạp chất nào, đặc biệt là ánh sáng vừa phải, khi nhìn thấy hắn nhu hòa hơn rất nhiều so với bình thường.

Không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra với Xuân Nương.