Rõ ràng vừa mới tỉnh lại, hắn lại không biết từ đâu ra sức lực lớn như vậy, theo đạo lý mà nói giờ phút này Thẩm Nguyệt nên hoảng sợ mới đúng nhưng nàng lại luôn có sự kiên trì kỳ quái của mình, trước khi nàng quen biết một người thì trong lòng sớm đã phân chia thành ba bảy loại khả năng, tuy rằng bây giờ có chút hoảng sợ nhưng nàng cảm thấy người trước mặt này không phải người xấu, tự nhiên cũng không quá sợ hãi.
Giờ phút này, nàng hơi hơi ngửa đầu, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm hắn.
Thẩm Nguyệt lẳng lặng chờ đợi nhưng Tạ Trường Quân lại không làm gì, trực tiếp buông cổ tay nàng ra, mày nhíu lại, thấp giọng nói: “Ngươi không có linh đan?”
Hóa ra là đang thông qua mạnh tượng để thăm dò tu vi nàng.
Tay Thẩm Nguyệt bị nắm có chút đau, vừa mới không có phản ứng gì, sau khi được buông lỏng phía trên lại hiện lên một tầng ửng đỏ. Nang xoa xoa cổ tay, đυ.ng tới chỗ đau nhịn không được “tê” một tiếng.
Nàng nhỏ giọng giải thích: “Vốn là có nhưng sau này lại có chút ngoài ý muốn, mất rồi. . .”
Lúc này Tạ Trường Quân mới phát hiện trên cổ tay nàng vốn có tổn thương do giá rét.
Đêm đông lạnh lẽo, quần áo nàng mặc trên người có chút đơn bạc, hắn không tự giác được mà nhớ tới quần áo đã được giặt sạch gấp gọn bên người mình, đột nhiên hiểu ra vì sao trên cổ tay nàng lại có tổn thương do giá rét.
Trời lạnh như vậy, nước suối còn lạnh hơn gấp mười phần.
Nàng không có linh đan nên hiển nhiên cũng không có linh lực hộ thể, nội bộ hư không sợ là so với phàm nhân còn sợ lạnh hơn
Hắn xoay người đi về, Thẩm Nguyệt cũng không chút do dự đi theo hắn vào.
Lò đồng nổi lửa, hai người ngồi quanh đống lửa ấm áp.
Sau trầm mặc ngắn ngủi, Tạ Trường Quân mở miệng trước, “Ngươi đã cứu ta, muốn thứ gì thì cứ nói ra, ta sẽ tận lực thỏa mãn ngươi.”
Giọng điệu của Thẩm Nguyệt chợt bối rối: “Ngươi phải đi rồi à?”
Tạ Trường Quân nhàn nhạt nói: “Ừ.”
Thẩm Nguyệt: “Nhưng tu vi của ngươi còn chưa hoàn toàn khôi phục, đi ra bên ngoài nhất định sẽ có nguy hiểm, nhưng kẻ muốn tổn thương ngươi . . .. . . Sợ là sẽ không dễ dàng buông tha ngươi như vậy.”
Tạ Trường Quân ngước mắt nhìn nàng: “Sao ngươi lại nghĩ như vậy?”
Ánh mắt Thẩm Nguyệt né tránh: “Ta . . . đoán, cho nên ngươi đến từ nơi nào? Lại muốn đi đâu?”
Nghe thế, Tạ Trường Quân không có đáp lời, hắn chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm ngọn lửa đang nhảy lên kia.
Thẩm Nguyệt cũng hiểu có lẽ hắn không muốn tiết lộ chuyện liên quan tới thân thế và lai lịch của mình.
Quả nhiên, đề tài đến đây liền ngưng hẳn, hắn thu tay áo đứng dậy.
Thẩm Nguyệt có chút nóng nảy: “Từ từ đã! Không phải ngươi hỏi ta thiếu cái gì sao?”
Tạ Trường Quân dừng bước chân quay đầu lại nhìn nàng, môi mỏng gắt gao mím thành một đường thẳng, lẳng lặng chờ đáp án của nàng.
Chỉ thấy Thẩm Nguyệt nhìn quanh bốn phía lại sợ hắn đi mất, lập tức nói, “Người tu đạo không màng vật ngoài thân, nếu thật muốn nói ra thì ta thiếu một sự phụ!”
Sau khi nói xong, nàng tựa hồ như không ý thức được bản thân vừa đề ra một yêu cầu không thực tế cỡ nào, chỉ dùng ánh mắt trông mong nhìn hắn.
Tạ Trường Quân sửng sốt một chút, hắn nhìn căn nhà chỉ toàn là đồng nát sắt vụn, vốn tưởng rằng nàng sinh hoạt gian khổ như thế thì sẽ đề ra vài yêu cầu thỏa mãn ấm no, lại không nghĩ tới nàng vậy mà lại muốn một sự phụ.
Nhìn thấy hắn lộ ra vẻ do dự, nàng lập tức nói: “Chuyện tiền bạc ngươi yên tâm! Ta tuyệt đối sẽ không yêu cầu sư phụ thêm bất kì thứ gì, nếu thật sự không được, ta còn có thể trộm linh thảo nuôi ngươi!”
Tạ Trường Quân: “. . . . . .”
Câu này nghe thế nào cũng chẳng giống như lời cầu xin muốn tiến vào sư môn. Hiện giờ dưới hạ giới đều lưu hành kiểu bái sư như vậy sao?
Tuy rằng nội tâm hắn cảm thấy thái quá nhưng hắn trên mặt vẫn là một bộ gợn sóng bất kinh: “Tu vi của ta ngươi cũng biết, đi theo ta sẽ không có tiến bộ gì, lại chỉ có nguy hiểm.”
Thẩm Nguyệt vừa mới chuẩn bị mở miệng lại nghe hắn tiếp tục nói, “Ta phạm vào mấy chục điều thiên luật, là trọng phạm tam giới bị Tiên giới đuổi bắt ngươi cũng nguyện ý đi theo ta sao?”
Nghe thế, Thẩm Nguyệt rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, “Không sao không sao, ta còn là đồ đệ bị Trường Tiên Môn đuổi ra, ngươi thật sự nguyện ý mang ta sao?”
Nghe thế, Tạ Trường Quân rốt cuộc cũng biểu hiện ra một chút hứng thú, mày hắn hơi nhướng lên, hỏi ngược lại: “Trường Tiên Môn?”
Hắn ở thượng giới ba trăm năm, không có hứng thú đối với vô số môn phái dưới thế gian nhưng Trường Tiên Môn thì lại từng nghe qua, những năm gần đây, số người phi thăng càng ngày càng ít, cứ ba người phi thăng thì sẽ có hai người là đệ tử của Trường Tiên Môn.
Nghe nói môn quy của môn phái này cực kỳ nghiêm khắp, lúc chọn người còn vô cùng để ý thiên phú, mỗi năm người đến Trường Tiên Môn cứ như cá diếc qua sông, những người có thể lưu lại đều là những người ưu tú nhất, ngàn dặm mới tìm được một người.
Cho nên rốt cuộc là người phạm vào lỗi sai lớn tới đâu mới có thể khiến Trường Tiên Môn không màng linh tư cùng nhiều năm tài bồi của nàng mà trực tiếp phế đi tu vi toàn thân đuổi ra ngoài?
Trong lúc hắn trầm tư, Thẩm Nguyệt chớp chớp mắt, trong ánh mắt có ánh sáng lưu động, so với ngôi sao đêm hè còn sáng hơn, “Cho nên sư phụ đáp ứng rồi sao?”
Tạ Trường Quân: “. . . . . .”
Nhanh như vậy đã gọi sư phụ, còn cố tình hỏi một câu đáp ứng hay không đáp ứng.
Nội tâm Tạ Trường Quân cũng không có dao động gì, cuộc sống của hắn vốn thanh tĩnh, nội tâm đã không có gì câu thúc, có đồ đệ hay không với hắn mà nói cũng chẳng phải chuyện gì lớn.
Nếu nàng đã chăm sóc hắn nhiều ngày như vậy thì đáp ứng thỉnh cầu này cũng không sao.
Hắn hướng về phía Thẩm Nguyệt gật gật đầu, yên lặng thu một đồ đệ.
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Tạ Trường Quân như nhớ tới cái gì đó, hắn chậm rãi hỏi: “Trộm. . . . . .?”
Rồi sau đó xoay người nhìn nhìn chung quanh hỏi, “Cho nên những thứ này đều là ngươi——”
Thẩm Nguyệt lập tức lắc đầu, “Không, không phải. . .. . .”
Thanh âm của nàng nhỏ tới mức gần như không nghe được, “Những thứ này đều do ta nhặt về.”
Tạ Trường Quân nhịn không được cong cong môi, dù sao thì cũng là đệ tử của Trường Tiên Môn được dạy dỗ nhiều năm, cho dù nàng thật sự có ý tưởng kia thì cũng không có gan làm.
Hắn ở thượng giới quyền cao chức trọng, sống trong nhung lụa ba trăm năm chưa bao giờ vì kế sinh nhai mà phát sầu, đối với chuyện làm ăn của các môn đạo này cũng không có hứng thú, hắn còn có một thành tiên lực, không cần ngũ cốc hoa màu, hiện giờ điều cần thiết nhất là tìm một nơi linh mạch sung túc, sau đó chậm rãi đem chín thành linh lực khôi phục lại.
Đang nghĩ ngợi, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng vang “Lộc cộc”.
Ngay sau đó, Thẩm Nguyệt có chút ngượng ngùng sờ sờ bụng mình, lộ ra một nụ cười cẩn thận với Tạ Trường Quân.
Hắn hơi nhíu mày, hỏi: “Đói bụng?”
Thẩm Nguyệt gật gật đầu.
Mấy ngày này linh thảo nhặt được từ đống rác không nhiều lắm, nếu không phải được nàng dùng để cho hắn làm dược thì sẽ nấu canh cho hắn ăn, còn mình thì dựa vào một chút thể lực còn lại do linh thảo ăn mấy ngày trước để chống đỡ.
Tạ Trường Quân: “Gần đây có môn phái tu đạo nào không?”
Thẩm Nguyệt: “Thiên môn Học Cung ở gần đây.”
Tạ Trường Quân: “Mang ta qua.”
Thẩm Nguyệt không nghe rõ: “A? Bây giờ đang là ngày mà các đệ tử mới của Thiên môn nhập học, vài vị sư phụ truyền đạo cũng ở đó, Thiên môn Học Cung luôn luôn lấy việc thu nhiều đệ tử làm vinh, mỗi năm người tới cầu đạo học tập nhiều không đếm xuể, còn có không ít môn phái sẽ đưa đệ tử của mình tới nghiên tu, cơ hồ là nơi tụ tập cao thủ của các môn phái lớn, nơi đó người tới người lui hỗn tạp, vạn nhất sư phụ bị kẻ thù nhận ra thì. . .. . .”
Nghe thế, Tạ Trường Quân câu môi cười nhạt.
Kẻ thù?
Cái từ này với hắn mà nói lại rất mới mẻ.
Thẩm Nguyệt xem hắn không nói lời nào, chớp chớp mắt, khó hiểu nói: “Sư phụ muốn đi tới đó làm cái gì?”
Tạ Trường Quân: “Mang ngươi đi ăn cơm.”
Thẩm Nguyệt: “???”
Ngày đó tuy rằng Học Cung môn xưa nay mở rộng cửa đón chào đệ tử tới nhập học nhưng cũng có yêu cầu rất cao đối với thiên phú và linh lực của của người tới, hai người bọn họ, một người bị mổ lấy linh đan, một người thì tu vi gần như bị phế, cứ như vậy vội vàng đi vào, phỏng chừng đệ tử trông cửa cũng không thèm liếc mắt nhìn tới bọn họ một cái, càng miễn bàn đến việc để cho bọn họ đi vào ăn cơm.
Tạ Trường Quân không cho nàng cơ hội phản ứng, hắn xoay người đi ra ngoài sơn động, vạt áo trường bào đen thẫm khẽ tung bay, cuốn lên một trận gió.
Đi liền đi thôi, ngươi đẹp ngươi nói đúng.
Thẩm Nguyệt chỉ có thể cầm đèn theo sau soi đường cho hắn.
Trường Tiên Môn luôn là một bộ dáng cao cao tại thượng, đệ tử quý tinh bất quý đa, mỗi năm số người dám đến bái sư khảo hạch không nhiều lắm nhưng Thiên môn thì lại khác, tiền nhiều nên thu người cũng nhiều, còn có không ít đệ tử của các môn phái khác tới trao đổi học tập, giống như hôm nay, đã sắp đến giờ Hợi nhưng vẫn còn đệ tử đứng ở cửa chờ hạch nghiệm thân phận.
Cửa Học Cung có hai cái linh đèn, soi sáng suốt đêm không tắt.
Đệ tử phụ trách ghi chép hiển nhiên đã mệt mỏi một ngày, sau khi ngáp một cái lại lấy tinh thần tiếp tục ghi chép.
Tạ Trường Quân chỉ cảm thấy ống tay áo bị túm một cái. Lực đạo kia nhẹ nhàng như gió đêm xuân.
Hắn quay đầu lại, chỉ thấy ánh mắt tiểu cô nương mang theo vài phần do dự, tựa hồ như đang dò hỏi rốt cuộc nên đi vào như thế nào.
Ánh mắt hắn hướng về phía đệ tử thủ vệ một chút, tiện đà chuyển sang nhìn Thẩm Nguyệt nói, “Đợi lát nữa đi qua ngươi liền nói mình là thị nữ của ta.”
Thẩm Nguyệt sửng sốt một chút: “Thị nữ?”
Nàng ở Trường Tiên Môn mười năm, học vô số tiên pháp cùng với rất nhiều tài học nhân gian nhưng lại chưa từng học cách làm thị nữ.
Nhìn thấy Thẩm Nguyệt do dự, Tạ Trường Quân hỏi: “Như thế nào? Không biết?”
Thẩm Nguyệt gật đầu.
Tạ Trường Quân: “Lâm trận mới mài gươm, ta dạy cho ngươi.”
Quy củ trên thiên giới nghiêm ngặt, bộ quy củ nghi chế của người hầu hắn sớm đã nhớ kỹ trong lòng, chỉ điểm cho Thẩm Nguyệt là không thành vấn đề.
“Đầu tiên, lúc nói chuyện với ta ánh mắt không thể nhìn thẳng vào ta, phải hơi cúi đầu.”
“Gặp mặt thì phải hành lễ trước, lúc hành lễ tay trái đặt trên tay phải, nghiêng thân mình sang phía bên phải một chút, chân trái hơi khụy xuống.”
“Lúc đi đường trọng tâm phải thấp xuống một ít, không cần đứng quá thẳng nếu không lúc lấy đồ sẽ không dễ dàng, phải thế này ——”
Thẩm Nguyệt đột nhiên cảm thấy trên đầu ấm một mảnh áp.
Nàng không nghĩ tới hắn quanh thân thanh lãnh như tiên mà lòng bàn tay lại mang theo hơi ấm nhợt nhạt như vậy, lúc đặt trên đỉnh đầu nàng rất dịu dàng. Nàng nhịn không được đột nhiên nâng con ngươi lên, vừa vặn đối diện với con ngươi đen như mực kia.
Ngọn đèn dầu nơi xa chiếu vào trong mắt hắn, ánh sáng lập lòe có thêm một tia ấm áp mà ngày thường không có.
Tạ Trường Quân nhìn nàng, nói: “Cố gắng đem trọng tâm áp đến vị trí này, đã hiểu chưa?”
Thần chí Thẩm Nguyệt không rõ trả lời một câu: “Ừ . . . . . .”
Tạ Trường Quân nhíu mày, “Không được trả lời “ừ”, phải trả lời ‘Vâng’.”
Thẩm Nguyệt lập tức sửa miệng: “Thưa vâng.”
“Còn có ——”
Tạ Trường Quân nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt hơi tối, “Không được nhìn ta như vậy, cúi đầu.”
Nghe thế, Thẩm Nguyệt lập tức đem đầu cúi xuống, ngoan ngoãn đáp lại, “Vâng.”
Tạ Trường Quân nhìn một hồi, hắn vẫn cảm thấy có chút nào đó không ổn, mãi cho đến khi Thẩm Nguyệt xoay người đi theo phía sau hắn, hắn mới ý thức được trên người thiếu nữ này lại chẳng có chút đồ trang sức nào.
Tiếp theo, hắn cũng không biết lấy từ nơi nào ra một chiếc trâm ngọc, nhẹ nhàng cắm lên trên búi tóc nàng, lúc này mới nói, “Đi thôi.”
Lúc này người trước cửa Học Cung cơ bản đã tan hết, đệ tử thủ vệ nhìn hai người đang đi tới, đánh ngáp hỏi một câu, “Tên họ, hộ tịch, báo tu vi một chút.” Nói xong lại đem danh sách lật tới tờ cuối cùng.
Tim Thẩm Nguyệt đập như sấm, rốt cuộc thì hai người bọn họ cũng không có ai từng tới đăng ký, nếu trên danh sách thật sự có tên họ thì mới là thấy quỷ.
Tạ Trường Quân vẫn là vẻ mặt gợn sóng bất kinh như cũ, không nhìn ra chút chột dạ nào. Ngay lúc đệ tử kia lật danh sách, hắn vận khởi linh lực nhéo một quyết, sau đó nhàn nhạt nói với đệ kia tử: “Tứ hoàng tử Bắc Trưng quốc, Tạ Trường Quân.”
Trong lúc này, đồng thời, Tứ hoàng tử chính quy của Bắc Trưng quốc trên đường nhập học gặp phải mưa to đột nhiên nhận được chiếu thư khẩn cấp truyền tới từ tám trăm dặm, trong chiếu thư viết hắn không cần đến Thiên môn Học Cung học tiên thuật, tức khắc hồi cung xử lý sự vụ của Đông Cung.
Tứ hoàng tử: “???”
Nhưng hoàng lệnh khó trái, hắn chỉ có thể mang theo dấu chấm hỏi đầy đầu, không thể hiểu được mà quay đầu trở về.