Chương 2: Vết thương

Từ nơi xa truyền đến một tiếng sấm, một đạo ánh sáng tím hiện lên, trong phút chốc chiếu sáng sơn động đen nhánh.

Thẩm Nguyệt bọc mình trên chiếc chiếu rách cuộn tròn trong góc sơn động, nàng trở mình, lẩm bẩm tự nói: “Sao mùa đông mà còn có sét đánh chứ?”

Một đôi mắt buồn ngủ mông lung mở ra, trong nháy mắt kia nàng không biết là do mình bị bóng đè nên tỉnh hay là do tiếng sấm làm cho tỉnh giấc.

Trong vòng nửa tháng này, cảnh tượng nành bị đuổi ra khỏi Trường Tiên Môn một lần lại một lần lặp lại trong giấc mơ của nàng, kết cục cảnh trong mơ vĩnh viễn là bầu trời tuyết rơi khong điểm cuối đó, một mình nàng lẻ loi, côi cút đi dọc theo đường chân trời mờ nhạt.

Thẩm Nguyệt đứng dậy, giờ phút này trời còn chưa sáng, tiếng sấm sớm đã không còn tung tích, không khí khô ráo lạnh thấu xương không hề có dấu hiệu muốn mưa.

Nàng quấn chặt quần áo, lại phủ thêm một chiếc áo choàng nửa cũ, cầm thao một ngọn đèn mỏng manh đi ra ngoài.

Chỉ còn một khắc nữa là hừng đông, đây là thời gian các môn phái quét dọn, các môn phái xung quanh Trường Tiên Môn cũng đều giàu có, rác bị họ quét ra cũng thường xuyên trộn lẫn một ít linh thảo không hoàn chỉnh nhưng trân quý, có đôi khi còn có vài món pháp khí thiếu chân thiếu tay.

Linh đan của Thẩm Nguyệt bị lột bỏ, tu vi toàn phế nên nàng cũng chẳng khác gì so với phàm nhân, theo lý mà nói thì nàng cần phải ăn ngũ cốc để no bụng nhưng xung quanh đều là các môn phái tu tiên, căn bản không có đồ ăn tầm thường, hơn nữa, tiết trời mùa đông khắc nghiệt cũng chẳng có ngũ cốc hay trái cây nào có thể làm nàng no bụng.

Nhưng rất nhanh nàng phát hiện những linh thảo thấp kém nhặt được thì trong môn phái có thể ăn được, một cây cũng đủ để nàng no bụng trong một khoảng thời gian, vì thế mỗi ngày nàng đều thừa dịp trời chưa sáng chạy tới chỗ rác các môn phái quét ra nhặt đồ.

Nhìn một đống sắt vụn đồng nát trong sơn động cũng đủ biết thu hoạch của nàng cũng không tồi.

Sương mù buổi đêm còn chưa tan đi, đường dưới chân có chút mờ mịt. Trên tay Thẩm Nguyệt là ngọn đèn l*иg cũ nát, lung lay lúc nào cũng có thể “thọ tận” mà tắt ngúm, ánh đèn trên tay nàng chậm rãi phát ra ánh sáng mỏng manh, nàng dựa theo thứ ánh sáng ấy đi xuyên qua rừng cây, rốt cuộc cũng thấy được sơn môn.

Sáng sớm mùa đông, trong không khí tràn đầy khí lạnh lạnh thấu xương, sắc trời cũng không quá sáng, đệ tử tới quét tước sợ lạnh nên động tác xử lý rác rất nhanh, hơn nữa sắc trời hơi u tối nên không có ai để ý tới Thẩm Nguyệt đang tránh ở một bên.

Đệ tử vẩy nước quét nhà chỉ phụ trách đem rác gom lại một chỗ, sau đó sẽ có đệ tử khác tới đem rác thiêu thủy, thời gian chuyển ca cũng đủ để Thẩm Nguyệt chạy tới bới một lần.

Sắc trời dần sáng lên một chút, hôm nay Thâm Nguyệt cũng không nhặt được pháp khí gì đặc biệt nhưng số lượng linh thảo nhật được lại không ít, đệ tử dược điền khi nhổ cổ không phân biệt rõ cỏ dại và linh thảo nên nhổ lầm không ít.

Thẩm Nguyệt đem linh thảo bỏ vào trong cái rổ nhỏ mang bên mình, nàng đang chuẩn bị xoay người rời đi thì phát hiện trên thầm đá bên cạnh hình như có vật gì đó.

Khi Thẩm Nguyệt tới gần nhìn nhìn mới phát hiện, đây chẳng phải là thứ gì hết, rõ ràng là một người!

Người nọ nằm trên thềm đá quần áo tả tơi, cả người đầy vết thương, duy chỉ có gương mặt kia là đẹp đến mê người.

Mi cốt của hắn rất sâu, đuôi mắt cũng cong lên một độ cung hoàn hảo, lông mi nhỏ dài, khuôn mặt trắng nõn rất giống một khối ngọc hoàn mỹ.

Mái tóc đen của hắn như tơ lụa tán loạn sau lưng, rõ ràng trên người có nhiều vết thương như thế, trên quần áo cũng toàn là vết máu nhưng gương mặt kia lại sạch sẽ vô cùng.

Chỉ thấy hai mắt hắn nhắm nghiền, hô hấp mỏng manh, Thẩm Nguyệt vội vàng tiến lên bắt mạch cho hắn.

Từ mạch tượng cũng có thể đoán được là không nguy hiểm đến tính mạng nhưng nhịp đập mỏng manh, rõ ràng là dấu hiệu mất đi phần lớn linh khí.

Lòng Thẩm Nguyệt tràn đầy nghi hoặc, hay là người này cũng giống như nàng, là môn đồ bị sư môn phế bỏ tu vi toàn thân vứt đi.

Nhưng nhìn quần áo của hắn thì cũng không giống như đệ tử của môn phái này, huống hồ khi cửa sơn môn mở ra, Thẩm Nguyệt cũng nhìn thấy rõ ràng, căn bản là chẳng có ai trộm đem hắn ra ngoài cả.

Nàng lại giúp hắn kiểm tra thương thế một lần nữa, lúc này đột nhiên phát hiện giữa những ngón tay trắng nõn kia của hắn hình như đang nắm một khối thạch bội.

Giờ phút này hắn đã mất đi ý thức, nàng nhẹ nhàng đem thạch bội lấy ra từ trong tay hắn.

Vật liệu làm ra thạch bội này là gì thì nàng không biết, bên trên có khắc hoa văn rất giống với đồ đằng cổ xưa, tua rua màu đen hoa lệ trút xuống, chính giữa có ba chữ, hình như còn hơi phát sáng.

“Tạ Trường Quân?”

Thẩm Nguyệt nhịn không được đọc thành tiếng.

Thạch bội linh khí dư thừa, thanh minh thuần khuyết, không trộn lẫn bất cứ trọc khí gì, hơn nữa lại chế tác tinh mỹ, không giống vật phàm.

Nếu không phải là đồ vật trên đời này thì chẳng lẽ lại là vật trên trời?

Thẩm Nguyệt nghĩ như vậy, chỉ nghe một trận tiếng bước chân từ trong môn phái đi tới. Sợ là đệ tử phụ trách tiêu hủy đã tới.

Nàng thầm nghĩ: Người này vừa không là đệ tử môn phái này, tùy tiện bị ném trên thềm đá sợ là hắn và môn phái có ân oán gì đó đi? Giờ phút này hắn không có nội lực, gần như không có khả năng tự vệ, nếu mình vứt hắn ở đây không biết có xảy ra chuyện nguy hiểm gì không.

Huống chi, gương mặt kia xác thật rất đẹp.

Nghĩ vậy, tâm Thẩm Nguyệt khẽ động, nàng trực tiếp đem hắn cõng lên, trước khi những đệ tử kia đi tới thì biến mất trước cửa sơn môn.

Tuy rằng nàng đã mất đi tu vi toàn thân nhưng những kiến thức căn bản được luyện từ nhỏ luyện vẫn còn, cõng hắn về căn bản cũng không phí bao nhiêu sức lực của nàng, chẳng qua đoạn đường này cũng không gần, khi trở về sơn động, cả người Thẩm Nguyệt đều là mồ hôi.

Trùng hợp vừa lúc ánh sáng mặt trời dâng lên, một sợi ánh nắng xuyên qua cành cây khô chiếu tới đây, vừa vặn dừng tren sườn mặt hắn khiến cho toàn thân hắn như phủ lên một vàng vàng kim nhàn nhạt, màu da càng thêm trắng nõn.

Ánh mắt Thẩm Nguyệt nhìn hắn có chút xuất thần.

Từ trước tới nay nàng chỉ cảm thấy sư phụ phong tư tuyệt nhiên, tuyệt thế vô song, trên đời không còn có người nào có thể địch nổi với người. Nhưng trong nháy mắt này, nàng sửa lại suy nghĩ.

Chỉ thấy người trước mặt hai mắt nhắm nghiền, lông mi rậm rạp như hai cánh bướm, nếu nhìn kỹ thì khóe mắt hắn tựa hồ như có một nốt ruồi nhàn nhạt, như ẩn như hiện, mê người đến cực điểm.

Thẩm Nguyệt nỗ lực đem ánh mắt dời đi, khi nàng nhìn đến vết máu trên quần áo hắn thì mới ý thức được hiện tại không phải là lúc để thưởng thức cái đẹp, bởi vậy nàng nhanh chóng đứng lên, đem gốc linh thảo thượng phẩm hoàn hảo không hao tổn gì mà mình nhặt được lấy tới, dùng thân linh diệp nấu thành một chén thuốc, lại đem rễ cây cắt ra chế thành thuốc mỡ bôi ngoài da.

Tiên thảo thượng phẩm có tác dụng rất lớn, Thẩm Nguyệt đem chén thuốc đút cho hắn, một lúc sau, sắc mặt vốn tái nhợt của Tạ Trường Quân nquả nhiên khôi phục không ít.

Nàng lại nhìn nhìn vết máu dính đầy quần áo sau lưng hắn, sau khi niệm ba lần thanh tĩnh kinh, rốt cuộc nàng cũng hạ quyết tâm, đem từng tầng quần áo sau lưng hắn cởi ra.

Miệng vết thương trên lưng hắn vẫn ghê người như cũ, vết roi màu tím đen có dấu hiệu nứt toạc nhưng cũng không ảnh hướng tới vẻ đẹp của tấm lưng dày rộng, đường cong tuyệt đẹp, trắng nõn như ngọc, côi tư diễm tuyệt.

Thẩm Nguyệt nào thấy qua trường hợp này bao giờ, tay lấy thuốc không nhịn được mà run lên nhè nhẹ.

Nếu không phải nước sôi trên nồi đang bắt đầu quay cuồng, Thẩm Nguyệt cảm thấy một cái liếc mắt này của mình đủ để nhìn đến thiên hoang địa lão.

Nàng luống cuống tay chân bôi thuốc mỡ đặc chế lên miệng vết thương của hắn, mãi cho đến khi buộc lại nút thắt trung y lục trắng thì tim nàng mới như ngừng đập.

Nàng nhìn thoáng qua Tạ Trường Quân hai mắt nhắm nghiền nằm trên mặt đất, có lẽ là bởi vì tác dụng của linh thảo mà sắc mặt của hắn đã không còn tái nhợt như lúc trước, gương mặt dần dần hồng nhuận, trên sườn mặt thanh tuyệt mang theo một tia diễm sắc lơ đãng.

Cũng không biết khi nào hắn mới có thể tỉnh lại.

Thẩm Nguyệt thở dài, lại bắt mạch cho hắn một lần nữa.

Mạch tượng vẫn suy như cũ yếu. Còn có chút kỳ quái.

Mấy ngày này mỗi lần bắt mạch Thẩm Nguyệt đều tìm kiếm vị trí linh đan ở trong cơ thể hắn. Linh đan là căn cơ tu vi của một người, phần lớn linh lực được tụ tập trên linh đan, linh đan của một người càng sâu thì tu vi sẽ càng cao, nàng bị lột mất linh đan cũng tương đương với bị hủy đi căn cơ, tìm kiếm linh đan là đạo thuật cơ sở nhất, người hơi có chút đạo hạnh đều có thể thông qua việc dọ thám mà biết được vài điều, nếu bây giờ có người chạy tới thăm dò linh đan của Thẩm Nguyệt thì nhất định là chẳng thăm dò ra điều gì.

Nhưng linh đan của Tạ Trường Quân lại không phải là vấn đề sâu hay không sâu. Mà là linh đan hắn đã nội hóa với thân thể, trải rộng trên mỗi một tấc thân thể, theo lý mà nói thì chỉ có đại năng tu vi cực cao mới có thể có tạo hóa này, nhưng vấn đề là trong Lục giới có đại năng nào thảm như vậy không?

Nếu thật sự là đại năng đương thời, sau khi được đút cho ba ngày linh thảo thì cũng sớm nên khôi phục rồi chứ, không nên là bộ dáng nửa sống nửa chết như lúc này.

Thật sự là làm cho người ta khó hiểu.

***

Ba ngày sau, Tạ Trường Quân tỉnh lại.

Lúc đó trong sơn động không có một bóng người, mái tóc như thác nước của hắn khoác ở sau người, trên người chỉ mặc một bộ trung y bằng lục màu trắng, nhìn quanh bốn phía, áo ngoài màu đen đã được gắp gọn đặt bên người, vết máu bên trên sớm đã được giặt sạch, ngay cả những chỗ rách cũng đã được vá lại.

Dưới thân là một manh chiếu rách nhưng tất cả cảnh vật chung quanh so với manh chiếu này còn rách nát hơn, chung quanh có linh khí mỏng manh đến mức gần như không thể tìm kiếm chứng minh đây là chỗ ở của người tu đạo.

Hắn nhíu mày lại, nhịn không được nghi hoặc, phàm nhân tu tiên đều đã tu tới cảnh giới chỉ cần một ống cơm, uống một gáo nước như thế này rồi sao?

Nhân gian có câu nói như thế nào nhỉ.

Cuộc sống này chỉ cần còn một hơi thở vẫn có thể tiếp tục gắng gượng.

Hắn nhắm mắt đả tọa, một chút lại một chút điều chỉnh nội tức của mình, trước khi hạ giới hắn đã phá tan Cửu Thiên Huyền Lôi, mười thành công lực đã bị hao tổn hết chín thành, còn sót lại một thành, trong mấy ngày này đều dùng để khôi phục ngoại thương trên người.

Hắn mặc quần áo xong đứng dậy, chỉ thấy sắc trời ngoài động đã tối, trăng trên Đông Sơn sáng tỏ như ngọc, tỏa ra một tằng sáng nhàn nhạt trên mặt đất, khinh bạc lại sáng trong.

Hắn chậm rãi đi ra ngoài động, chỉ thấy nơi xa một thân ảnh nho nhỏ khoác một chiếc áo choàng màu trắng nửa cũ, cầm theo ngọn đèn lung lay bước đi trong gió.

Chờ đến khi đi đến gần, sau khi nhìn thấy hắn, con ngươi song trong suốt lại mềm mại của thiếu nữ lập tức từ kinh ngạc biến thành kinh hỉ: “Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh!”

Tạ Trường Quân nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Khi hắn còn chưa tỉnh lại nàng đã vô số lần ảo tưởng tới đôi mắt kia nhìn như thế nào, lúc này——

Chỉ thấy cặp mắt thanh lãnh như ngọc của hắn so với mặc ngọc còn thâm thúy hơn, lông mi mảnh dài, nhẹ nhàng nháy mắt là thủy quang liễm diễm.

Hắn khẽ vuốt tay áo đứng thẳng, tư thái thong dong lại giãn ra, thanh tuyệt độc lập, tựa hồ như so với ánh trắng còn cao quý hơn.

Rõ ràng bề ngoài chỉ có bộ dáng như mười bảy, mười tám tuổi nhưng lại thâm trầm đế kỳ cục.

Đầu tiên Thẩm Nguyệt sửng sốt một chút, cơ hồ là theo bản năng nàng đem đèn nâng lên cao nhìn hắn, ống tay áo trượt xuống lộ ra một đoạn cách tay trắng nõn.

Không nghĩ tới nháy mắt tiếp theo, Tạ Trường Quân đột nhiên tới gần, tay thon dài trắng nõn gắt gao siết chặt cánh tay trắng muốt kia của nàng, một tay đem nàng kéo đến trước mắt mình.

Hắn vốn sao hơn nàng không ít, giờ phút này đang rũ mắt nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm mà lạnh băng, giống như chỗ sâu thẳm trong lòng đại dương mênh mông, tĩnh lặng.