Chương 1: Đồ bỏ

Sương mù nặng nề, tuyết bay rào rạt.

Trước cửa Trường Tiên môn tuyết đã tích lại cao hơn một thước.

Giữa trời giá rét, bóng dáng thiếu nữ mặc đạo bào màu trắng cơ hồ đã hòa làm một với tuyết rơi.

Cửa lớn “Kẽo kẹt” một tiếng mở ra, một thân ảnh thiếu nữ trường thân ngọc lập, thướt tha yểu điệu xuất hiện ở trước mặt nàng, khi nhìn tới nàng, người đó cong cong môi khẽ cười một tiếng, hướng về phía nàng châm chọc nói: “Thẩm Nguyệt, sao ngươi còn ăn vạ ở cửa không đi, chẳng lẽ ngươi một hai phải chờ sư phụ ra tự mình đuổi ngươi đi sao?”

Người nói chuyện chính là đại sư tỷ Thấm Lan của sư môn bọn họ, nàng ta đã đợi rất nhiều năm rốt cuộc cũng chờ đến ngày mà Thẩm Nguyệt bị đuổi ra khỏi Trường Tiên môn, giờ phút này nàng ta đang khoanh tay mà dựa vào bên cửa lớn, trên mặt không giấu được vẻ tự đắc.

môn quy của Trường Tiên môn nghiêm ngặt, đặc biệt là trong vấn đề vai vế, nghiêm trọng hơn nhiều so với các môn phái khác. Khi Thẩm Nguyệt vẫn còn là đệ tử của Trường Tiên môn, không có một ngày nào là nàng không cung kính gọi nàng ta một tiếng sư tỷ nhưng nếu đã bước ra khỏi cửa Trường Tiên môn thì hết thảy đều không còn quan trọng nữa.

Giờ phút này nàng làm như mắt điếc tai ngơ với lời mà Thấm Lan nói, nâng con ngươi lên, ánh mắt lướt qua nàng ta nhìn hướng vào phía trong cánh cửa.

Nàng còn đang chờ tiểu sư đệ giúp nàng đem đồ vật tới.

Nàng bị đuổi đi quá gấp, vốn dĩ nàng cũng định chạy dứt khoát một chút, có điều những món đồ vật vụn vặt mà nàng cóp nhặt được ở Trường Tiên môn trong mười năm này có thể không cần nhưng có mấy thứ nàng mang theo khi tiến vào nơi này thì vẫn muốn mang đi.

Vào giây phút cuối cùng trước khi bị đuổi ra nàng đã kịp nhét cho tiểu sư đệ Tây Chu một tờ giấy nhỏ, bây giờ nàng vẫn luôn đừng chờ ở ngoài cửa.

Giờ phút này nội lực của nàng đã hoàn toàn biến mất, trên người cũng chỉ còn một tầng hơi mỏng, chờ đợi lâu khiến cả người nàng có chút cương cứng, bởi vậy nàng nhịn không được chà xát tay, bông tuyết nhỏ vụn dừng trên lông mi nàng làm đôi mắt hạnh càng sáng hơn.

Bộ dáng không coi ai ra gì của Thẩm Nguyệt như vậy lại khiến Thấm Lan không kịp phản ứng lại.

Nàng ta đã từng nhìn thấy một Thẩm Nguyệt ngoan ngoãn, yếu đuối, ẩn nhẫn, vậy nên vẫn luôn cho rằng nàng sẽ không biết tức giận, phản nghịch, trả thù.

Thấm Lan trầm mặc liếc mắt nhìn Thẩm Nguyệt một cái.

Cái liếc mắt này khiến cho tâm nàng ta càng thêm cứng rắn.

Làn da thiếu nữ trước mắt rất trắng, tuyết bay bốn phía so với nàng còn kém hơn ba phần, bóng dáng nàng tinh tế lại không quạnh quẽ, ánh mắt trong suốt mà mềm mại, tựa như trước mắt nàng là một mảnh trời đầy sao, môi mỏng hơi nhấp lộ ra vài phần yểu điệu, đẹp như Vãn Anh tháng tư.

Cho dù Thẩm Nguyệt đã không phải là đệ tử Trường Tiên môn, cho dù Thẩm Nguyệt mang theo một thân ô danh rời đi nhưng Thẩm Nguyệt vẫn luôn khiến người ta nhìn không dời được mắt.

Lại “Kẽo kẹt” một tiếng.

Tiểu sư đệ bên trong cánh cửa vội vàng nhìn thoáng ra bên ngoài, hắn không nghĩ tới Thấm Lan sư tỷ cũng ở chỗ này, cơ hồ là vừa nhìn thấy nàng ta hắn đã chuẩn bị rụt trở về nhưng lại bị Thấm Lan gọi lại một tiếng: “Sư đệ.”

Thấm Lan nhìn hắn một cái, rất nhanh đã đoán được hai người đang chuẩn bị làm cái gì, không cho hắn thời gian phản ứng, nàng ta đã đem đồ vật trong tay hắn đoạt về mình, đem toàn bộ vứt xuống trước mặt Thẩm Nguyệt.

Một manh chiếu rách mở ra, bên trong có một cái bát xin cơm lăn ra ngoài, thứ duy nhất thu hút sự chú ý lại là thanh kiếm được cuốn trong chiếu.

Ba người đồng thời ngây ngẩn cả người.

Thẩm Nguyệt không nghĩ tới Tây Chu vậy mà lại giúp nàng trộm kiếm ra, Tây Chu lại không nghĩ tới Thấm Lan sẽ trực tiếp đem đồ vứt trên mặt đất, Thấm Lan lại không nghĩ tới Thẩm Nguyệt vậy mà cũng dám trộm mang kiếm của Trường Tiên môn ra ngoài.

Trường Tiên môn đều là kiếm tu, đệ tử vừa vào cửa đã phải rèn luyện kiếm ý của mình, nàng đem theo Sương Nhận kiếm bên mình bảy năm, thời điểm luyện chế kiếm cũng hao phí trăm cay ngàn đắng.

Trước khi đi nàng cũng nghĩ tới nếu dù sao thanh kiếm này vẫn là do linh lực của Trường Tiên môn đúc thành, mình đã ra đi thì phải đi cho sạch sẽ, tự nhiên không thể mang theo trên người vì thế cất nó trên ngăn tủ trong phòng.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì qua mấy ngày nữa, đệ tử quét tước sẽ đem thanh kiếm này xem như pháp khí mà bán ở chợ đen. Nhưng tiểu sư đệ lại khuyên nàng nói: “Sư tỷ, tuy rằng linh lực đúc kiếm là của Trường Tiên môn nhưng kiếm ý lại là thuộc về tỷ, tỷ không thể ném nó ở chỗ này.”

Cuối cùng hắn vẫn giúp nàng trộm mang ra. Chỉ là không nghĩ tới lại đυ.ng phải Thấm Lan.

Thấm Lan đã sớm chán nản vì không tìm ra nhược điểm thu thập Thẩm Nguyệt, lúc này nàng ta nhìn đến Sương Nhận kiếm, ánh mắt sáng lên, âm điệu tăng cao gấp đôi, “Được lắm, hóa ra ngươi đang chờ thanh kiếm này, Thẩm Nguyệt, ngươi đã không phải là đệ tử của Trường Tiên môn, giờ phút này nếu ngươi muốn mang thanh kiếm này đi ra ngoài thì chính là ăn cắp!”

Dứt lời, hai ngón tay nàng ta khép lại hướng về phía Sương Nhận vận dụng linh lực.

Thẩm Nguyệt biết nàng ta đang muốn làm cái gì, Sương Nhận theo nàng lâu như vậy, nó có thể bị trộm đi, bị tặng cho người khác, bị cầm đi chợ đen bán nhưng lại không thể bị tiêu hủy như vậy! Theo quán tính, nàng phi thân ra phía trước che chở cho nó theo bản năng.

Không nghĩ tới Thấm Lan lại dùng toái linh chú!

Toái linh chú là liệt chú mà Giới Luật các dùng để tiêu hủy các pháp khí vi phạm quy định, Trường Tiên môn chỉ có số ít các đệ tử Giới Luật mới có thể tập đến, toái linh chú cương liệt vô cùng, ngoại trừ những những pháp khí đại năng ra thì những pháp khí bình thường cơ hồ đều là một chiêu đã chết.

Pháp khí đã thế càng đừng nói tới người.

Khi toái linh chú bổ vào phía sau lưng Thẩm Nguyệt, một loại đau đớn từ sống lưng truyền xuống làm cả người nàng tê dại.

Tây Chu nhịn không được hô lên một câu: “Sư tỷ mau tránh ra!”

Thẩm Nguyệt lại không có một chút ý tứ muốn né tránh.

Thấm Lan nhìn thấy Thẩm Nguyệt như thế cũng không có ý định thu tay lại, ngược lại lại muốn vận ra một đạo toái linh chú thứ hai, không nghĩ tới chú ngữ mới vừa hiện ra, còn chưa đánh vào trên người Thấm Lan đã bị một ánh sáng trắng hiện lên, chú kia liền giống như sương mù vô hình trực tiếp tản ra.

Nàng bừng tỉnh quay đầu lại, nhìn thấy thân ảnh bạch y thắng tuyết đứng ở ngoài cửa.

Người nọ thân hình cao dài, vạt áo nhẹ nhàng, thanh lãnh như tiên, hắn vừa xuất hiện, phong cảnh quanh mình đều giống như mất đi màu sắc.

Đôi mắt hắc bạch phân minh, thanh trạc chiếu người của hắn nhìn về phía Thẩm Nguyệt, ánh mắt lạnh lẽo trầm ngưng.

Thân ảnh băng tư ngọc cốt, lạnh băng này là Trường Lăng, chưởng môn đương nhiệm của Trường Tiên môn. Thiếu nữ đi theo sau lưng hắn là tiểu sư muội của Thẩm Nguyệt, Túc Tuyết, nàng ấy mới vừa khôi phục không được bao lâu, tựa hồ như không màng người khác ngăn trở một đường cùng đến đây, đạo bào hỗn độn, trên má còn mang theo ửng đỏ, khi nàng nhìn thấy Thẩm Nguyệt, đôi xinh đẹp mềm mại lập tức tràn ngập lo lắng. Nàng cắn cắn môi, không tiếng động hô một câu, “Sư tỷ.”

Thẩm Nguyệt không thấy Túc Tuyết, bởi vì khi nàng mới vừa chạm đến ánh mắt Trường Lăng, nàng liền cúi đầu xuống một chút.

Từ trước tới nay nàng vẫn luôn sợ hắn lộ ra ánh mắt thất vọng như vậy.

Nàng biết, hắn đang yên lặng trách cứ nàng.

Cho dù bây giờ nàng đã không còn là đệ tử của Trường Tiên môn nhưng vẫn không thể vượt qua được giới hạn trong nội tâm.

Thấm Lan vốn đang hoảng sợ nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hơi giận của sư phụ nhìn về phía Thẩm Nguyệt, lá gan nàng ta to hơn một chút hành lễ với sư phụ, ngữ khí êm ái: “Sư phụ, Thẩm Nguyệt làm lơ môn quy, vậy mà lại dám muốn trộm đem kiếm ra ngoài, đồ nhi đang chuẩn bị ấn theo môn quy mà tiêu hủy, không nghĩ tới nàng ta lại chạy tới chắn đỡ. . .”

Thanh âm nàng ta càng ngày càng nhỏ, mang theo một tia ấm ức, tựa như giờ phút này người làm bị thương Thẩm Nguyệt không phải nàng mà là do Thẩm Nguyệt vô tình bị nàng thương tổn vậy.

Nghe thế, tiểu sư đệ bên cạnh giật giật, Thẩm Nguyệt dùng dư quang nhìn thoáng qua, không tiếng động lắc lắc đầu với hắn, nhắc nhở hắn không cần hành động thiếu suy nghĩ, cũng ngăn chặn hắn nói chuyện.

“Sư ——”

Chữ “Phụ” còn chưa nói ra Thẩm Nguyệt đã dừng lại, nàng đã không phải là đệ tử của hắn, không có quyền lợi dùng xưng hô này.

Nàng âm thầm cắn môi dưới, đầu lưỡi có mùi máu tươi ẩn hiện truyền đến, nỗ lực làm bản thân không còn sợ hãi bị đuổi đi, chỉ là ánh mắt trốn tránh lại không ngừng bán đứng sự sợ hãi cùng yếu đuối trong nội tâm nàng.

“Hết thảy đều là ta sai, là ta xúi giục tiểu sư đệ giúp ta mang Sương Nhận ra, Sương Nhận làm bạn với đệ tử nhiều năm, đệ tử sợ mình cô độc một mình không có nơi dựa vào, lúc này mới nảy sinh ý niệm không nên có, trái với môn quy, đem Sương Nhận kiếm mang ra tới, việc đã đến nước này, nếu có bất luận trách phạt gì đệ tử đều nguyện ý thừa nhận.”

Mặt nàng quạnh quẽ, bên môi thấm máu lại không màng đau đớn khó nhịn trên lưng, vén làn váy màu trắng lên, thẳng tắp quỳ xuống bái lạy người trước mặt.

Nghe xong lời này, Trường Lăng còn không có lên tiếng, Túc Tuyết phía sau hắn lại nhịn không được, trong mắt nàng phiếm ánh sáng trong suốt, xông tới bên người Thẩm Nguyệt, một bên chuẩn bị nâng nàng dậy một bên nhỏ giọng nói, “Sư tỷ. . . Túc Tuyết không có việc gì nữa rồi, tỷ mau nhận sai với sư phụ đi thôi, trừng phạt gì cũng vẫn hơn bị đuổi đi mà.”

Thẩm Nguyệt thờ ơ với lời Túc Tuyết nói, vẫn quỳ thẳng tắp như cũ. Mà Trường Lăng trước mặt vẫn một bộ thanh lãnh như trước, vô dục vô tình.

Chỉ thấy hắn yên lặng lắc lắc đầu.

Nàng đã không phải là đệ tử Trường Tiên môn thì còn có thể thừa nhận xử phạt gì? Nàng đã bị phế đi tu vi toàn thân, giờ phút này không khác gì phàm nhân, đây đã là hình phạt nặng nhất của Trường Tiên môn, giờ phút này còn có thể một kiếm gϊếŧ nàng sao?

Sau một lúc lâu, hắn rốt cuộc giật giật môi, “Ngươi thiên tư thông minh lại vào nhầm đường lạc lối, Trường Tiên môn không thể chứa chấp ngươi được nữa, thiên địa rộng lớn, ngươi tự giải quyết cho tốt, tự tìm về chỗ của mình đi.”

Nói xong, hắn lại xoay người nhìn Thấm Lan nói, “Dựa theo môn quy, tiêu hủy pháp khí.”

Nói xong, hắn phẩy tay áo một cái xoay người đi trở về cửa lớn màu đỏ thắm.

Túc Tuyết nhìn thấy sư phụ rời đi cũng không dám ở lâu, cuối cùng lại liếc mắt nhìn Thẩm Nguyệt một cái, trong mắt có sự luyến tiếc không nỡ buông nhưng cuối cùng cũng vẫn đi theo phía sau Trường Lăng, đi rồi.

Một đạo bạch quang chém xuống, Thấm Lan tựa hồ như dùng hết sức lực toàn thân, trong khoảnh khắc đó, một đạo thanh âm thê lương vang vọng sơn môn, Thẩm Nguyệt chỉ cảm thấy ngực cuồn cuộn một trận, ngay sau đó, một ngụm máu tươi phun trào ra, bắn tung tóe trên nền tuyết trống trải, giống như một đóa hoa yêu diễm nở rộ lại quỷ dị.

Thanh âm thê ai oán lương vừa rồi là kiếm ý mà nàng rèn luyện đã lâu. Giờ phút này, kiếm ý đã hủy, kiếm linh đã vong, nàng cùng Trường Tiên môn đã hoàn toàn kết thúc.

Mục đích của Thấm Lan đạt thành, nàng ta cũng không muốn đứng trong gió lạnh chịu tội, nhìn Thẩm Nguyệt quỳ gối trên nền tuyết, cong môi hơi hơi mỉm cười, nói với Thẩm Nguyệt đang quỳ trên mặt đất châm chọc: “Sư muội, trên đời đại đạo ba ngàn, không cần một hai phải đi con đường này, ngươi đã bị đào đi linh đan, cuộc đời này không thể nhập vào tiên môn lần nữa, thế gian có nhiều nghề cho nữ tử như vậy, làm nông, thêu khăn, vũ nữ, tóm lại thì cũng có thể kiếm miếng cơm ăn.”

Nói xong, nàng ta dừng một chút lại liếc mắt nhìn Thẩm Nguyệt một cái. Bởi vì vừa chịu toái linh chú khiến giờ phút này khuôn mặt Thẩm Nguyệt tái nhợt, thân hình tiều tụy, tựa hồ như chỉ cần một trận gió to thổi tới là có thể thổi bay nàng.

“Sư đệ, phải trở về rồi.” Thấm Lan liếc mắt nhìn Tây Chu một cái, cất bước trở về.

Tây Chu nhìn Thẩm Nguyệt một cái cuối cùng, tuy là không đành lòng nhưng cũng vẫn đi theo phía sau Thấm Lan.

Cửa sư môn nhắm chặt vẽ ra hai thế giới.

Thẩm Nguyệt nhìn Sương Nhận đã vỡ thành vài đoạn, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng vẫn đem nó nhặt lên. Đã không có Trường Tiên môn rèn luyện kiếm ý cho nó, giờ phút này nó cũng giống như nàng, đều là thân tự do.

Nàng mang theo nó đi cũng không quá phận.

Nàng dùng cái chiếu rách kia bọc Sương Nhận lại ôm vào trong ngực, gian nan khởi động thân mình. Nàng nhớ rõ nàng chưa bao giờ nhìn thấy tuyết rơi lớn như vậy trên núi Trường Tiên.

Người, chim đều không có, xung qunah yên ắng không một tiếng động.

Nơi xa mênh mông một mảnh, nàng ôm vài mảnh Sương Nhận, một chân lại một chân đạp trên nền tuyết, cực kỳ gian nan đi về phía trước.

Từ nơi này nhìn ra chỉ thấy thiên địa liền thành một đường chân trời trắng nhợt nhạt không nhìn rõ điểm cuối, gió tuyết lạnh thấy xương, không gian xung quanh mênh mông tịch liêu.

Nếu ngươi đi dọc theo còn đường đó thì sẽ mãi mãi không tìm thấy điểm cuối cùng.

Đại đạo ba ngàn xa xôi mờ mịt kia rốt cuộc đang ở nơi đâu?