Chương 41: Đông thương giận rồi!

Yêu vương hắn cũng cần có linh châu thể để tỉnh lại, mà ta cũng cần, nhưng vấn đề ở đây là phải đợi đến một trăm năm nữa hắn mới tỉnh lại, vậy thì ta phải làm sao? phải trở về âm giới đợi ư! Đông Thương thì không chịu rồi nhưng còn một phần của ta thì sao, nàng ta yêu Hắc Điệt như thế cũng như ta yêu Đông Thương vậy, nếu đổi lại là ta, ta thật cũng sẽ không nhường linh châu thể đâu.

"Đông Thương! Đợi Hắc Điệt hắn tỉnh lại, chàng hãy lấy linh châu thể trở về được không?"

"Không thể!"

Một chút suy nghĩ cũng không có, chàng trả lời dứt khoát như thế, cương quyết như thế thì rõ là hôm nay phải lấy được linh châu thể rồi còn gì, ta cố làm vẻ mặt đáng thương hơn nhìn chàng.

"Đông Thương! Một phần của ta cần hắn, chàng xem như nể tình quen biết lúc xưa mà cho hắn mượn đi"

"Nể tình trước kia?"(hiếp mắt)

Ta giật mình sao chàng lại phản ứng không vui như thế?.

"Nếu lúc xưa không phải vì hắn bất chấp cùng ta tranh đoạt nàng, thì ta đã không khổ sở đợi nàng mấy trăm năm trời, còn nữa...."

Chợt chàng dừng lại rồi hướng một phần của ta và Bất Bất mà nhìn.

"Nếu hắn không giữ lại một hồn của nàng, thì giờ đâu có chuyện một phần hồn lại có thể có con với hắn"(nghiến răng)

(Trời ạ! Chàng đang ghen)

Ta khổ sở không biết nói thế nào cho chàng hiểu, đây không biết là một sai lầm hay là lão thiên gia xót thương tên si tình như Hắc Điệt đây.

"Hắc Điệt hắn..."

"Lại là Hắc Điệt! Nàng một chữ là Hắc Điệt hai chữ cũng là Hắc Điệt, xem ra lúc xưa trong tâm của nàng cũng có hắn phải không?"

Trán ta đã rịn mồ hôi, cái người này lên cơn ghen cũng thật đáng sợ à.

"Lãnh Hàn! Ta là được máu nữ nhân nuôi dưỡng, ta với Nhạc Tương thật cũng không tính là một nữa rồi!"

Ngọc Huyết vừa lên tiếng đã có ánh mắt không vui hướng tới nàng.

"Ta không cần biết! Hôm nay giao linh châu thể cho ta"(lạnh giọng)

"Ta cầu xin ngươi, cho ta thêm một trăm năm nữa thôi"( Ngọc Huyết đã quỳ xuống cầu xin)

"Mẫu thân!"

Bất Bất đỡ lấy mẫu thân mình rồi cũng đưa ánh mắt tội nghiệp với cái người băng lãnh kia.

"Đông Thương! Chàng không thấy xót sao? Chàng tàn nhẫn quá!"( ta cũng xót lắm biết đã mềm không được nữa nên cố tình cứng giọng lên)

Buông bàn tay đang giữ tay chàng ra, ta chạy đến bên Ngọc Huyết, dường như hành động đó của ta đã phản tác dụng thì phải, giờ mặt còn đen hơn lúc nãy nữa.

"Được...được lắm! Ta làm tất cả là vì nàng, vậy mà nàng cư xử thế với ta!"

"Một nữa của ta, ngươi không cần cầu xin dùm ta đâu!"(Ngọc Huyết hướng ánh mắt tuyệt vọng về phía ta làm tâm ta càng quyết hơn)

Đưa ánh mắt kiên định sang chàng, mày nhíu chặt ta cương quyết.

"Đông Thương! Hôm nay chàng không buông tha, ta cũng sẽ không theo chàng về nữa!"

"Nhạc...Tương!(gầm giọng)

Chìa tay của mình ra, chàng hướng đến ta gầm từng chữ một.

"Lại..đây! Ta cho nàng cơ hội cuối cùng, mau..lại..đây cho ta!"

Mím chặt môi, ta quay đầu, quyết không theo chàng nữa, đỡ Ngọc Huyết đứng dậy, ta đi hướng ngược lại nhưng chưa cất bước thì đã nghe tiếng cười của chàng phía sau.

"Được! Nàng dám đối xử với ta như thế! Ta không quản nàng nữa"

Tâm ta đau quá! Rõ ràng đây không phải kết quả mà ta muốn nhưng đã nhất quyết như thế thì phải kiên định đến cùng thôi, ta cố không quay đầu lại nhìn chàng nhưng cố gắng dữ lắm ta cũng làm không được, khi nhìn lại thì chàng đã biến mất, Đông Thương thật đã bỏ mặc ta.

"Xin lỗi! Là do ta..."(áy náy)

Ta cố mỉm cười.

"Không phải đâu! Đông Thương chàng yêu ta cũng như ngươi yêu Hắc Điệt vậy, cho nên ngươi đừng cảm thấy có lỗi với ta"

"Dù sao cũng đa tạ ngươi rất nhiều!"(phượng hoàng đột ngột lên tiếng)

Miệng ta cười mà tâm ta rớt nước mắt luôn rồi, chỉ mong chàng chỉ giận vài ngày sẽ đến tìm ta, nhưng dường ta đã lầm thì phải.

===================

Một tháng sau.

"Di mẫu! Hôm nay trong kinh thành của phàm nhân có mở hội gì đó? Chúng ta đến đó đi"(Bất Bất hớn hở lôi kéo ta)

Ta thật không có một chút tinh thần gì cả, một tháng rồi, chàng cũng không đến tìm ta, thật chàng còn giận ta sao? Hay chàng ghét ta rồi! Rồi chuyện của con nhóc này nữa, lúc mới gặp thì nó rất ngoan ngoãn nhưng tự nhiên nó thay đổi tinh nghịch đến khó lường, ta cũng hỏi qua Ngọc Huyết, chỉ được biết từ nhỏ Bất Bất đã thế, lúc ngoan lắm, lúc thì như thế này đây, Ngọc Huyết cũng không biết là bị gì nữa.

"Ta không muốn đi đâu!"(ảo não)

Nó vẫn không tha cứ lôi kéo ta miệng thì không ngừng này nỉ.

"Di mẫu! Đi thôi! Mẫu thân đã cho rồi, con rất thích cuộc sống của phàm nhân, di mẫu ta đi một chút thôi mà!"

"Lỡ có nguy hiểm gì thì sao?"

"Khà..khà! Yên tâm con sẽ bảo vệ người!"(đắc ý)

Ta còn chưa đồng ý, nó phi thân một cái tay thì ôm lấy eo ta rồi cùng biến mất.

===============

"Ha..ha di mẫu người nhìn này!"(tay cầm một đóng kẹo mật đưa lên)

Miệng thì không khép lại được, hết động cái này, đến động cái kia làm ta theo nó cũng mệt vô cùng, cuộc sống chốn nhân gian này vốn chẳng xa lạ gì với ta, ta đã sống 4 kiếp rồi còn gì!.

Lẫn quẩn trong những dòng suy nghĩ, khi nhìn lại thì đã không thấy Bất Bất đâu, ta có lo lắng, đảo mắt mọi hướng để tìm, nhưng vẫn không thấy nó, bỗng từ phía sau có một bàn tay chạm đến làm ta giật cả mình.

"Ây..tiểu nương tử! Nàng đang tìm gì sao?"

Nhìn lại thì là một tên bụng phệ, mặt mày nham nhỡ, chỉ cần nhìn một cái cũng đủ làm người ta chán ghét rồi.

"Không liên quan ngươi!"

Ta vội bước thì hắn đã giang tay chấn trước, còn cười hề hề như một tên đại da^ʍ tặc.

"Để ta tìm giúp nàng nghe, mỹ nhân!"

Ta cau mày quay đầu theo hướng ngược lại thì tay đã bị hắn nắm lấy.

"Buông ra!"

"Hê..hê ta không buông thì sao?"

"Vậy thì chết là vừa rồi!"

Ở đâu chợt phát ra giọng nói, đến khi dứt lời thì ta đã không thấy tên da^ʍ tặc này đâu nữa, ngó quanh để xem ai giúp đỡ nhưng dường như là vô ích ta cũng chẳng thấy ai, cho đến khi Bất Bất ở đâu nhảy ra.

"Di mẫu! Người đi đâu thế? Con tìm người gần chết"(thở hổn hển)

Thật hết nói giờ nó còn đỗ lỗi lại cho ta đấy!.

"Chẳng phải người chạy loạn là con sao? Ta tự giờ đang tìm con đấy!"

Con bé cười hề hề gãy gãy đầu.

"Con thấy bên kia có bán mặt nạ đẹp lắm nên ghé xem thử!"

Nói xong tay nó đã chìa ta hai cái mặt nạ nhìn rất quỷ dị.

"Cho di mẫu một cái"(đưa tới)

Thấy ánh mắt phát sáng của nó ta cũng đành đưa tay nhận lấy, ngắm nghía một hồi rồi cũng đeo lên, như vậy cũng tốt tránh ai thấy mặt, đỡ có chuyện rắc rối.

Đến một vầy bán vòng tay, ta tiện tay cầm lên một cái, những viên đá nhỏ được kết lại, đẹp, tinh xảo vô cùng.

"Đẹp quá!(ta chỉ vô thức khen)

"Cô nương! Cô mua một cái đi, vòng này hợp với cô lắm"(ông chủ bán niềm nở)

Bất Bất cũng thúc ta mua.

"Phải đó di mẫu lấy một cái nhé!"

Nhìn vòng tay rồi nhìn chủ bán xong ta hướng Bất Bất ủ rũ.

"Ta không có tiền"

"Hii..tưởng gì, ông chủ cho ông khỏi thối!"

Ném nén bạc cho chủ bán, Bất Bất đã nhanh lôi ta đi, nhưng mới mấy bước thì giọng người bán đã vang lên đầy vẻ tức giận.

"Đồ lừa đảo trả đồ lại đây!"

"Bất..."

"Chạy thôi! Di mẫu!"

Chưa kịp mở lời là bị Bất Bất lôi đi gần chết, chen vào đám đông nên chủ bán cũng đuổi không kịp.

"Ha..ha vui quá!"

Nó vừa thở vừa hướng khuôn mặt tươi cười sang ta, ta lắc đầu ngao ngán, đúng là hết nói.

Cũng tại thời điểm đó.

"Sư phụ! Có yêu khí nơi đây!"

"Ầm! Một tiếng, tên tiểu yêu đã bị một lực đánh trúng văng ra xa, vì thế cũng làm nơi đây náo loạn.

Nhìn xuống cách ta 3 bước chân là một tên tiểu yêu chưa biến đổi hoàn toàn, thân người mà đầu gấu đang chật vật cố bò dậy.

"Hừ! Nếu như ngươi còn lại ta sẽ giết cô ta"

Vì hoảng quá tên tiểu yêu này đã nhanh tay bắt lấy ta, còn đưa tay bóp lấy cổ ta nữa.

"Khốn khiếp! Ngươi buông di mẫu ta ra!"

"Sư phụ! Người xem"

Cái giọng này, ta mở to mắt trong kinh ngạc, nữ tử đứng đó không phải là Ngọc Thuần sao? Vậy người nam nhân được gọi sư phụ là..