Chương 42: Một năm

Vừa rời khỏi Thiên điện của thiên đế hắn một đường định xuống nhân thế. Đang đạp mây vô tình đi qua điện của Tư Mệnh, mắt hắn nheo lại như đang suy nghĩ gì đó rồi quyết định dừng lại, đáp xuống hắn nhàn nhã đẩy cửa bước vào trong.

Bên trong tư mệnh đang mãi mê viết mệnh cách của nhân sinh nên không để ý đến người nam nhân đang đi đến.

"Đang nghĩ thế nào để đài đọa người khác ư?"

"Đúng..đúng!(vô thức)

Biết có gì đó không ổn, hắn nhìn lại thì bịt một tiếng mệnh cách đã từ trên tay rơi xuống đất, mặt hắn giờ không còn chút huyết sắc.

"Đông...Đông Thương điện hạ!"(lấp bắp)

Cúi người nhặt quyển mệnh cách lên, đưa tay lặt lặt, mặt Đông Thương chẳng chút biểu tình.

"Xem ra ngược kẻ khác đến bán sống, bán chết là thú vui của ngươi"

"Điện...điện hạ sao lại rãnh mà đến đây ạ?"(run)

"Muốn xem mệnh cách của một người thôi.."

Chưa để tư mệnh phản ứng kịp, hắn đã đâm đâm nhìn vào mệnh cách được viết, mặt đã từ bình thường rồi chuyển sang đen sì.

"Tư.. mệnh!"(gầm giọng)

"Dạ! Sao thưa điện hạ?"(khó hiểu)

Ném mạnh quyển mệnh cách xuống, hắn vung tay thì trên tay đã xuất hiện một ngọn lửa xanh,tư mệnh hoảng quá vọi nhào đến ôm lấy chân hắn.

"Điện hạ xin nương tay, mệnh cách này không thể hủy, nếu nó bị hủy sẽ gây tác hại không lường đến chúng sinh"

"Vậy sữa đi!"(lạnh giọng)

"Cũng không thể sữa được à điện hạ!"(mồ hôi chảy dày)

Mặt hắn giờ cứ như hàm băng vạn năm, chỉ cần nhìn vào cũng đủ làm con người ta lạnh đế tận xương tỷ, nắm lấy áo tư mệnh, mày nhíu chặt, giọng như ác ma đòi mạng.

"Sao ngươi dám viết ra được cái loại mệnh cách khốn kiếp này hả?"

"Điện...điện hạ...!(sợ)

Ném mạnh tư mệnh ra, làm hắn đập mạnh vào bàn, nhìn lại thê thảm vô cùng, nhưng chưa chịu buông tha, tay hắn lại vung lên lần này là muốn lấy mạng tư mệnh đây mà.

"Đông Thương! Đợi đã!"

Thượng thần Thiết Y vội ngặn lại.

"Dù sao hắn cũng là tiên trên thiên giới, ngươi lưu tình một chút"

"Hừ! Chỉ là một tư mệnh nhỏ nhoi, không có tên này thì cũng có tên khác thôi"

Thiết Y trán cũng rịn mồ hôi, bước đến giữ lắm tay hắn.

"Bình tĩnh! Bình tĩnh đã Đông Thương, mệnh cách đã viết ra thì không thể sữa được, nhưng ngươi có thể thay đổi mà.."

Dứt câu vội hướng sang tư mệnh, nháy mắt.

"Đúng không tư mệnh!"

"Dạ...dạ đúng"(nhanh hiểu)

"Điện Hạ vẫn có thể hành động để thay đổi mệnh cách ạ!"

Ai kia đã có chút lưỡng lự, thấy thế Thiết Y lại tiếp.

Mau xuống trần thế đi, nếu trễ sợ tiểu nương tử của ngươi đã sinh con luôn rồi!(nhắc nhở)

Đến khi cả hai nhìn lại thì hắn đã biến mất còn buông lạnh một câu dọa

người.

"Nếu mệnh cách không thay đổi thì ngươi cũng đừng hồng sống yên trên thiên giới"

Tư mệnh khóc không ra nước mắt, mặt mày ủ rũ nhìn thật đáng thương,thượng thần Thiết Y bước đến vỗ vỗ vai hắn như an ủi.

"Đừng để tâm, thằng bé to xác này mới lần đầu biết yêu nên không thể kìm được cảm xúc thôi"

=====================

"Tương Nhi! Đã một năm rồi muội cứ như thế mãi sao được!"

Ta lười biến chẳng màng đến mọi thứ, cứ ngay ngốc, ngày này qua tháng nọ cứ trông về khoản không vô định mông chờ cố nhân, nhân chàng thật quá vô tình, chỉ vì như thế, chàng nỡ đành bỏ rơi ta suốt một năm trời.

"Nhị sư huynh, sao chàng lại vô tình như thế? Chàng bỏ rơi muội lâu như thế mà chẳng chút mỉa mai nhớ đến muội(tủi thân)

Để đầu ta tựa vào thân mình, nhị sư huynh thở ra

"Ngốc quá! Sư phụ yêu muội đến thế, người sẽ đến tìm muội thôi, chắc người có nguyên nhân gì đó"

Biết nhị sư huynh đang an ủi cho ta vui, nhưng dù huynh ấy có nói gì ta cũng không nghe lọt tai được.

Tay huynh ấy bát đầu vuốt lấy tốc ta, làm ta có chút yên tâm hơn, đã một năm trôi qua, lúc nào huynh ấy cũng an ủi ta, luôn bên cạnh ta nhiều lúc ta cứ nghĩ, nghiệt duyên giữa ta và huynh ấy có phải do kiếp trước huynh ấy đã mất nợ ta không, nên dù ta đã sống nhiều kiếp như vậy, mà huynh ấy vẫn yêu thương ta như thế.

"Tương Nhi! Muội giờ không có linh lực, tuổi thọ cũng sẽ rất ngắn"(lo lắng)

Ta biết huynh ấy sợ ta sẽ già và chết đi, nhưng đó vốn là định luật rồi, sinh,lão, bênh, tử, ai mà khang lại được kia chứ.