Chương 5: Một Vòng Đương Núi

Đánh Già Lam rời khỏi, lúc Thanh Huy đi về phía chỗ ở của hắn vẫn luôn không hiểu rõ, rốt cuộc là sách gì có thể làm cho Già Lam thích không buông tay như vậy, gần như không liên quan đến hắn.

Thanh Huy tiện tay ngắt lấy một lá cây nhét vào miệng ăn, Thanh Huy biết ý nghĩ này của hắn không chấp nhất gì, nhưng hắn vẫn không nhịn được mỗi lần nhìn thấy Già Lam đọc sách, nhất định phải đi xem đó là cái gì.

Nhưng không có lần nào thành công, rất thất bại.

Nhưng từ đầu đến cuối hắn cảm thấy, nếu như biết Già Lam xem sách gì thì hắn cũng đi làm một quyển đến xem xem, có lẽ sẽ có thể tiếp cận Già Lam hơn một chút, có lẽ sẽ có thể chạm đến một chút tâm tư của hắn.

Sư phụ tâm, thật sự là có chút giống như người truyền đạt tin nhắn đường viền kia nói:

"Trái tim nữ nhân, đáy biển châm" trong "đáy biển châm"!

- À, Thập Tam ca, eo chân lưu loát à?

Một sư đệ đi tới đối diện, Thanh Huy còn nhớ một chữ vàng này, tên gọi gì hắn thật đúng là không nhớ ra được. Nhưng hắn biết đó là đang chế giễu hắn!

Hai lời không nói, nhìn về phía sư đệ kia cười một tiếng, khi hai người chỉ cách nhau một bàn tay thì nhanh chóng đưa tay ra, bàn tay như ưng trảo gắt gao chế trụ vai của sư đệ. Sư đệ đột nhiên bị tập kích, bất ngờ không kịp phòng bị, nhưng cũng lập tức lắc mình muốn né tránh, lại bị Thanh Huy phát giác trước một bước, nhìn sư đệ cười một tiếng, lập tức buông bàn tay chân ra, lập tức ôm lấy chân của hắn, tiếp theo tên sư đệ xui xẻo này bị một chiêu của Thanh Huy quét rơi xuống đất.

- Tốt gia hỏa, dám để sư huynh kia trêu đùa, ngứa da rồi à?

Thanh Huy khẽ vỗ tay, lông mày nhướng lên, nhìn sư đệ đang nhe răng nhếch miệng trên mặt đất có chút đắc ý.

- Hôm nay tâm trạng của sư huynh rất tốt, không so đo với ngươi, thu thập thứ, đến ngày mai xuống núi đi.

Nói xong, hắn đắc ý nhìn sư đệ kia, sau đó đột nhiên nhìn thấy sư đệ nằm trên mặt đất kia duỗi ngón tay ra bắt lấy hắn nửa ngày, sau đó đột nhiên ý thức được gì đó, lập tức mở chân ra thi triển khinh công chạy về!

Vậy quy định của núi Thiên Cốt là không thành văn, nếu có người xác định xuống núi, nhưng những người khác cũng có muốn xuống núi thì xử lý như thế nào? Đánh đi, luận võ, so am hiểu thì thích hợp xuống núi hơn! Cho nên, Thanh Huy không nói còn tốt, hắn đến sáng sớm còn có thể an ổn xuống núi, nhưng hắn lại nhất thời đắc ý nói ra, có lẽ một hồi nữa sẽ có người tìm hắn...

Xông về đi, Thanh Huy mở ngăn tủ ra, lấy ra một ít quần áo đơn giản, lấy thêm chút tiền tài gì đó, gói kỹ bọc, hất lên trên lưng, muốn đi.



Nhưng mà...

- Ha ha, Thập Tam này đi đâu vậy?

Trước cửa đã có mấy người bước vào, đều là sư huynh xếp hạng trước Thanh Huy.

Một người cười giống như con hồ ly!

- Ha ha, dự định đi ra ngoài tản bộ một chút.

Đi tản bộ, có lẽ Thanh Huy cũng là người đầu tiên.

- Mấy người ca, cùng nhau giải tán à?

- Được!

Thanh Huy da đầu cứng ngắc cười đi ra ngoài.

- Ha ha ha ha...

Mấy người nhìn nhau cười một tiếng, sau đó phát hiện sáu người lại lần nữa đi tới.

Lần này, phiền phức lớn rồi... Trong lòng Thanh Huy rơi lệ đầy mặt, đây coi như là mấy chuyện, trước đó ngoài miệng đùa giỡn sư phụ bị giáo huấn, hiện tại nhất thời đắc ý lại nói ra chuyện quan trọng như vậy!

Đúng là như vậy, tự làm bậy không thể sống, hắn cũng phải giữ mồm giữ miệng thật tốt!

Kéo kéo bọc, Thanh Huy mỉm cười với những sư huynh đệ sau này.