Chương 4: Cơ Hội Lấy Công Chuộc Tội

- A... eo của ta

Thanh Huy kêu thảm, xoay người đi vào trong hồ.

Ngay cả thanh kiếm kia "đông" ném ra một mảng lớn bọt nước, rơi xuống hành lang.

Già Lam né tránh giọt nước, tư thế vững vàng, tay áo không bay không động, giống như không di động.

- Sư phụ!

Sau khi vật lộn trong nước, sau đó bắt được thanh bảo bối kia, Thanh Huy từ trong nước nhô đầu ra, ướt sũng nhìn chằm chằm vào Già Lam, đáng thương muốn chết.

Đáng tiếc bộ dáng đáng thương kia không có đả động lão Lam Thiết Thạch tâm:

- Ngươi phải tỉnh lại cho ta! Chủ Thứ không phân chia, hoàn thành nhiệm vụ không thể chậm trễ trong lúc nhất thời trở về giao phó, ngược lại là đi dạo kỹ viện, ngươi còn không sợ gặp chuyện không may?

Thanh Huy sững sờ, sau đó cúi đầu xuống:

- Ta sai rồi...

Có cơ hội có thể lấy công chuộc tội, ngươi nguyện ý không?

- Thật sao?! Nguyện ý nguyện ý!

Thanh Huy nghe xong, nhất thời trên đỉnh đầu cũng mũm mĩm giống như nở hoa mặt trời, làm cho trên mặt đặc biệt sáng lên.

- Chạy trở về đội xiêm y của mình lại đến rồi!



Vẻ mặt Già Lam đột nhiên biến thành màu đen, cắn răng mở miệng.

Sau đó, Thanh Huy đang không rõ trợn mắt nhìn, nhìn thấy Già Lam phất tay áo xoay người trở về phòng, cả người như sương mù, hoàn toàn không biết hắn làm cái gì.

Nhưng Già Lam bảo hắn chạy về thì hắn cũng chỉ có thê chạy về.

Mới bơi tới bên bờ, Thanh Huy đã bò lên trên bờ, gió nhỏ thổi qua.

- Phong Tiêu Tiêu này... Thổi đến lạnh cả người.

Lắc đầu, Thanh Huy cả người ướt đẫm trở về. Vừa đi vừa nghĩ đến việc làm sao hắn có thể làm cho Già Lam khó chịu, nghĩ đến muốn đi, làm sao cũng không có đầu mối, trái lại nghĩ đến chỗ khác.

Hồ nước này chính là một suối nước nóng lớn, khi đi vào không lạnh chút nào, không biết Già Lam sẽ tắm rửa ở đâu?

Đầu năm mới vừa xuất hiện, Thanh Huy lập tức che cái mũi, nhanh chóng chạy về.

Khi Thanh Huy một thân nhẹ nhàng khoan khoái trở về thì Già Lam đã ở đâu đó bắt lấy hắn.

Thanh Huy cũng không xa lạ gì với phòng thủ cực kỳ đơn giản, hắn nhắm hai mắt là có thể nhớ lại rõ ràng bố cục nơi này ở trong đầu.

Một cái giường, một cái bàn, một cái ghế, một cái giường, một cái giá sách.

Đứng trước mặt Già Lam, Thanh Huy bắt đầu tò mò là Già Lam có chuyện gì cần phân phó.

- Sư huynh của ngươi hiện đang ở An Dương, ngươi xuống núi đi đón hắn trở về đi.

- ...



Thanh Huy khuếch đại ngây người.

Cơ hội lên núi lần này không phải ai cũng có, bởi vậy mỗi lần nếu có cơ hội xuống núi, nhóm đệ tử gần như sẽ trở về một trận chiến cùng nhau kết thúc.

Đương nhiên, xuống núi đi đến trấn Nhạc Sơn ở dưới chân núi là được rồi, dù sao thì sinh hoạt cũng cần phải có trợ cấp. Xa thì không thể nào, muốn đi thì không thể nào.

Cho nên, đây nào phải là trừng phạt? Rõ ràng là phần thưởng! Hơn nữa, trước đó, lão đã giải quyết xong, Già Lam nhận được cơ hội xuống núi đi Hoàng thành với Thanh Minh.

- Sao nào? Không muốn ý? Muốn nhiều người đi thì không thiếu ngươi một người.

Già Lam nhẹ nhàng nheo mắt lại, có chút nguy hiểm.

- Không không không, sao ta lại không muốn ý! Nguyện ý nguyện ý!

Lập tức khép miệng lại, Thanh Huy liều mạng lắc đầu.

- Đi thôi, đến An Dương, ta lại phái người nói cho ngươi biết hắn ở đâu, đến mai sẽ xuống núi.

Già Lam phất phất tay, sau đó lại quay đầu, lật quyển sách kia ra, nhìn lên.

- Vâng,

Quy củ hành lễ, Thanh Huy cúi đầu, liều mạng trợn to mắt, muốn nhìn xem Già Lam xem sách gì, nhưng sao lại không xem rõ!

- Tiếp tục!

Hành động nhìn loạn kia không có chút nghi ngờ nào đã chọc giận Già Lam, một ánh mắt lạnh như băng lập tức làm cho Thanh Huy quy quy củ củ đứng vững, lập tức rời khỏi phòng nhỏ, đầu cũng không dám quay lại một cái.