Thanh Huy vừa chạy vừa mặc quần áo chạy tới cửa Già Lam, đứng vững hít sâu mấy hơi để cho mình nhìn thấy không nhiều, vội vàng một tay thắt đai lưng lại, một tay mở ra gõ cửa.
- Sư...
- Đi vào...
Mới lên tiếng, Thanh Huy đã nghe thấy âm thanh của Già Lam, chắc hẳn là động tĩnh hắn chạy tới quá lớn, để cho Già Lam phát hiện, bởi vậy hắn nói xong, trực tiếp gọi hắn đi vào.
- Chuyện gì?
Khi Già Lam hỏi Thanh Huy lời này thì đang nhét thứ gì đó vào trong tay áo, ngồi ở trên ghế, một tay nhẹ nhàng nhấc lên, con hùng ưng trước đó rơi ở trên cửa sổ của Thanh Huy lập tức vỗ cánh bay đi.
Nhìn thấy hai mắt của con ưng, Thanh Huy đi lên trước cẩn thận hỏi: "Sư phụ, có phải có tin tức gì hay không? Con ưng kia, ta đã gặp qua, ở ngay tại phân đà của Viêm Minh ở An Dương. Nói như vậy, ánh mắt của Thanh Huy rõ ràng chính là nói cho Già Lam biết, người mang mặt nạ kia chính là hắn, không thừa nhận hắn cũng sẽ nói.
Đáng tiếc, Già Lam căn bản không để ý tới động tác nhỏ của hắn.
- Ừm. Có chút tin tức. Già Lam lườm Thanh Huy, không giấu giếm có tin tức truyền cho hắn chuyện này, nhưng cũng không chủ động nói cho hắn biết là tin tức gì.
Bởi vậy, nếu Thanh Huy muốn biết thì phải tự mình đến hỏi.
- Vậy là có liên quan đến chuyến đi Tây Vực lần này à? Ngày này quá nóng, Thanh Huy không tự giác lấy tay quạt gió nhỏ cho mình.
- Ừm, có liên quan.
- Chuyện gì?
- Muốn biết?
Hai người nói chuyện cực nhanh, vẻ mặt của Thanh Huy cũng thay đổi cực nhanh, cùng với chờ mong Già Lam sẽ nói cho hắn biết, kết quả lại hỏi ngược lại một câu, hắn lại thật sự muốn gào thét, nếu không phải muốn biết thì hắn hỏi xin sao?
Nhưng hắn không có can đảm nói ra, bởi vậy cũng chỉ là cực hạn một... Muốn... hắn cũng không dám phạm tội trên đầu Già Lam, trên mặt là ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Già Lam với vẻ mặt chờ mong: Sư phụ ngươi mau nói cho ta biết!
- Bản đồ không phải dễ dàng như vậy. Vẻ mặt của Già Lam bỗng nhiên có chút trêu tức, trở nên nghiêm túc: Chỗ bản đồ có đội bảo vệ thần bí, tôn chỉ của bọn hắn chính là gϊếŧ hết tất cả người rình mò bảo tàng của bản đồ... Già Lam dừng một chút, nhìn Thanh Huy ngược lại rút hơi lạnh miệng rồi tiếp tục nói: Trên đường tới đây rất nhiều nhân sĩ giang hồ ở lại trong trấn đều là bị người khác độc thủ, không có một người sống sót.
Lại là một người không còn sống! Thanh Huy đột nhiên cảm thấy bảo tàng kia cũng không phải là bảo tàng trân quý không thể nào có thể cất giữ trong thiên hạ, mà là Thiên Thiên tuyệt đối là máu tươi của người, phát ra mùi tanh âm lãnh làm cho người ta buồn nôn.
- Vì sao... Vậy thì gϊếŧ người như vậy, bọn hắn...
- Vậy thì không trách ai được, nếu không phải có người theo dõi bảo tàng thì bên kia sẽ không tránh được hoạ sát thân. Thế hệ võ nghệ bình thường cũng chỉ có thể cho người khác thêm một mạng, nhuốm máu.
- Vậy chúng ta... Cũng là tầm bảo giấu đi, sẽ không biết...
- Sợ?
Không! Ta chỉ sợ bọn hắn ngộ nhỡ đánh lén, sau đó sợ... Sư phụ ngươi bị thương. Thanh Huy bắt bắt tóc, xoay tục chải tóc không biết vì sao tại Già Lam nghiêm túc ánh mắt dưới, có chút không tốt ý tứ —— thực ra, nếu là thật sự bay đâu, chỉ sợ là hắn bị thương a?
Đã đi vào trong mỗi một giáo phái, có gian tế.
Già Lam không dây dưa với những lo lắng vô vị của Thanh Huy, nếu thật sự có người đến thì có thể người bị thương này chính là Thanh Huy, người nên lo lắng cũng là hắn, vì lẽ đó hắn đã trực tiếp ném cho Thanh Huy một viên đạn.
Lập tức làm cho Thanh Huy không khỏi ngây ngẩn, gian tế, từ này chính là không phải thơ hay gì!