Tiểu tử! Ngươi vừa vặn nói kiếm của ai?! Lạc Viêm?
Bỗng nhiên một mùi rượu bay tới, Thanh Huy mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bình rượu lớn nện ở trên mặt bàn, phát ra tiếng vang, làm cho chén trà di động mấy phần.
Hả? Tiểu tử, mau trở về đáp ta!
Bàn tay dày đặc vỗ xuống, cuối cùng để chén trà đang lắc lư ở bên cạnh rơi xuống đất, thọ chung đang được tẩm.
Bịch, nát, tràn ra nước trà.
Đại hán uống say hun chắc hẳn vốn là một người không có mắt nhìn người cùng với tự phụ, lúc này thì càng làm cho người ta không thích, mùi rượu ngút trời, nói chuyện đầu lưỡi thắt nút.
Trong mắt không người đương nhiên không cần để ý, Già Lam nhíu mày, nhìn người sinh ghét. Giơ tay túm lấy thanh kiếm căng thẳng của Thanh Huy, Già Lam chưa rút kiếm, tốc độ cực nhanh ra tay, mọi người trước mắt hoa một cái đã nghe thấy tiếng kêu thảm của tráng hán kia, tráng hán bị một kích đánh lui lại, trực tiếp đập vỡ một cái bàn, làm hỏng một cái bàn đồ ăn.
Lãnh đạm gác kiếm lại, Già Lam lại tiếp tục cầm lấy chén rượu uống nước miếng ấm, vẻ mặt có chút không vui.
Sư phụ... Chúng ta trở về phòng ăn rồi à?
Thanh Huy cẩn thận nhìn sắc mặt của Già Lam, phát hiện hắn thật sự là bị hán tử không biết mình nặng mấy cân mấy lượng kia làm cho tức giận, giống như bọn hắn chỉ cần ngồi ở bên ngoài quán trọ thì kiểu gì cũng sẽ có mấy người đến quấy rối.
Cái gì mà Ma Giáo lần trước, chính là .
Đúng, sư phụ, đại hội võ lâm kia không gặp chuyện không may gì chứ? Ta còn nhớ, ta còn nhớ cái gì mà lúc Ma giáo cassiopeia rời khỏi thì nói gì đến đại hội võ lâm huyết tẩy!
Không, không có chuyện gì xảy ra.
Già Lam buông chén trà xuống đẩy đến trước mặt Thanh Huy, ý tứ rất rõ ràng, thu hồi tới bắt vào phòng khách:
- Bọn họ không có thời gian ra tay với đại hội võ lâm, địa đồ vừa xuất hiện, đương nhiên là bọn họ sẽ lập tức đi tìm địa đồ, cớ gì lại dây dưa với bọn họ không rõ?
A a, cũng đúng nha.
Thanh Huy cầm chén trà đuổi theo Già Lam trở về:
- Như vậy, bọn họ đã đi từ rất sớm rồi? Vậy bây giờ có phải đã đến rồi hay không, đều đã trôi qua hơn mười ngày rồi mà vẫn nên đến.
Không biết nói.
Câu trả lời của Già Lam dứt khoát làm cho Thanh Huy nghẹn họng.
Vậy thì nói hay lắm, đằng trước cái gì cũng biết, tiếp theo chính là trực tiếp không biết nói nữa...
Thanh Huy giống như con chó trung thực cỡ lớn, uống trà ngon chén đi theo Già Lam trở về, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc và bộ dáng hơi sợ hãi của những người kia, cảm thấy trong khoảng thời gian này rất nhiều lúc Già Lam rất tốt lại có rất nhiều lúc lạnh, lúc lạnh lúc nóng, làm cho hắn có chút không thể lý giải.
Dù sao thì hắn vẫn là sư phụ của hắn, lúc lạnh lúc nóng cũng có thể xem như là một loại tiến bộ của sư đồ, tốt hơn là bộ dáng lạnh như băng trước đó.
Thanh Huy biểu hiện rất vẹn toàn.
Bọn họ dùng xong cơm tối ở trong phòng, nghỉ ngơi một đêm, trời vừa sáng đã bắt đầu khởi hành.Truyện đ.c. tập tại. i.read. Thanh Huy ngáp một cái, tò mò vì sao lại dậy sớm như vậy, Già Lam chỉ nói không muốn nhìn thấy những người lộn xộn kia, vì lẽ đó Thanh Huy lập tức xốc lại tinh thần để có thể lập tức lên đường.
Tóm lại, cảm nhận của Già Lam đặt ở vị trí đầu tiên. Hắn cũng chỉ là ít ngủ một chút, cũng nằm nghỉ ngơi đủ nhiều ngày ở Thiếu Lâm như vậy.
Sáng sớm luôn luôn có sương mù rất lớn, Thanh Huy cảm thấy hơi ẩm rất nặng, có chút lạnh, không khỏi thấp giọng phàn nàn. Kết quả đang nhận được một cái áo choàng của Già Lam ném tới, và một câu lạnh lùng Phủ thêm. Trong nháy mắt, Thanh Huy đã cảm thấy mình yếu đến phát nổ.
Sao có thể để cho người mình muốn cưới về nhà làm vợ, cho hắn áo khoác? Hắn có lẽ
Ngáp!
Trong lòng còn chưa phát ra khí phách mà nam tử hán nên có thì Thanh Huy đã lập tức hắt xì, lau cái mũi.
Cho dù là võ công hay là nội lực thì Già Lam đều cao hơn hắn không chỉ một cấp độ, bởi vậy hắn hoàn toàn có thể chống cự ở thời tiết như vậy.
Mà hắn... Xem ra vẫn phải chăm chỉ luyện võ.
Được không hơn nửa canh giờ, Thanh Huy bỗng nhiên phát hiện chân trời vốn là màu trắng bạc đã phủ một tầng vỏ quýt, tầng tầng lớp lớp, làm cho chân trời nhuộm màu vô cùng xinh đẹp. Không bao lâu, vỏ quýt kia biến thành màu đỏ thẫm, một vòng mặt trời đỏ chậm rãi dâng lên, hào quang tự nhiên. Màu trời xanh nhạt rốt cục có ấm áp, ánh nắng mặt đường phản xạ ra ánh sáng năm màu, là ánh sáng như giọt sương ở ven đường.
Cảnh sắc đẹp như thế làm cho trong lòng Thanh Huy nóng lên, lập tức dùng chân gắp bụng ngựa đuổi đến bên cạnh Già Lam, nghiêng đầu nhìn thấy Già Lam đang ở dưới ánh nắng ấm áp, khuôn mặt lạnh nhạt, cảm thấy mỹ nhân cảnh sắc như thế này quả thực là đang hưởng thụ.
Sư phụ, đoạn đường này chúng ta đi thật tốt.
Thanh Huy cũng mở miệng, tâm tình sáng sớm như vậy thật sự là tốt đẹp.
Ừm.
Già Lam đáp một tiếng, không nhiều lời, chỉ là nhìn con đường phía trước đáy mắt có chút lạnh.
Hai người ở đây đi rất hài lòng, mà mặt trời vừa lên cao đã làm cho bọn họ vừa rời khỏi trấn nhỏ, lúc này đang có một bóng đen từ trước tới giờ không cùng xuất hiện, tiến vào trong đó. Đồng thời không có bất kỳ tiếng kêu thảm nào, toàn bộ thôn trấn bỗng nhiên chìm trong một mảnh huyết tinh.
Tất cả nhân sĩ từ bên ngoài đến nhân sĩ trong võ lâm đều bị diệt khẩu.
Không tận lực đi đường, mệt mỏi nghỉ ngơi, nghỉ ngơi đi đường, hai người quả thực giống như là đi ra khỏi núi bơi chơi nước, chỉ là cảnh sắc kia càng thêm hoang vu, từ lục lâm rậm rạp đến thổ địa khô cạn mọc đầy cỏ khô, tất cả đều cho thấy bọn hắn càng tới gần Tây Vực hơn.
Mà nước cũng trở thành thứ mà bọn họ cần nhất.
Thời tiết khô nóng làm cho Thanh Huy cởϊ áσ ngoài ra, mặc một bộ quần áo khác, nếu như không phải ánh mắt của Già Lam ngăn cản thì hắn thật sự sẽ trực tiếp dùng cánh tay ra trận.
Sư phụ! Còn bao lâu nữa thì đến núi nhốt?
lau mồ hôi, Thanh Huy nhìn Già Lam vẫn còn như tuổi tác, càng thêm kiên định phải tập võ thật tốt, vậy thì trời đông giá rét còn không sợ, nội lực hộ thể luôn tốt hơn.
Hôm nay là được rồi.
Già Lam nhìn một mảnh hoang vu, giống như có chút cảm khái.
Má ơi! Nơi đó có nhà trọ nào không? Ta phải tắm rửa thật tốt! Phải uống một vại nước! Quá nóng!
Thanh Huy kêu khổ cuống quít, luôn đến cũng sắp đến, hận không thể nào là lập tức chen vào cánh bay qua!
Bên này được không? Vậy thì đừng đi tới thành Ma, hiện tại có thể dẹp đường hồi phủ.
Già Lam liếc nhìn Thanh Huy với bộ dáng khát vọng, mở miệng châm chọc.
Nhận được nhận được, ta chính là nói một chút, chính là nói một chút!
Thanh Huy quýnh lên, là không dám nói cái gì mà khổ sở, hoặc là ăn uống ngoài trời như vậy đều uổng phí. Mắt thấy sắp đến sơn phong rồi, không đi Ma Thành thì xem xem làm sao đối phó với đến của mình? Không vì bảo tàng, mà làm như đi ra gặp từng trải.
Hắn nghe nói, có khi trong sa mạc xảy ra dị tượng, có thể nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt giống như ở Trung Nguyên, đều nói đó là cuộc sống Thần Giới, nhìn thấy người chính là đạt được Thần Vị, cả đời đều sẽ may mắn.
Thanh Huy nghĩ, nếu hắn có thể gặp được thì tốt rồi, như vậy cả đời may mắn, há không phải có thể cưới Già Lam về nhà sao? Nhưng... Chính đại trong sáng ôm Già Lam?
Gặp phải Già Lam là vận khí của hắn, lại cưới Già Lam về nhà, đó chính là thật sự đạt được vị trí Thần Thiên.