Chương 43: Hôn Mê Ba Ngày Ba Dạ

Thanh Huy mơ thấy một giấc mơ rất không hay.

Trong mộng, ruộng to chỉ vào hắn nói hắn là Lạc Viêm, đuổi theo hắn muốn gϊếŧ hắn, hắn liều mạng chạy trốn, nhưng vẫn bị đuổi kịp, sau đó một kiếm bị ruộng to đâm trúng, nhưng sau một trận đau đớn hắn lại phát hiện người ruộng to gϊếŧ người thật ra là Già Lam, mà Du Thiếu Khanh lại ở bên cạnh thét lên, khóc rống nghẹn ngào, làm cho đầu hắn đau như muốn nứt.

Ầm ầm...

Yết hầu làm câm, Thanh Huy chỉ là phun ra một chữ như vậy, đã cảm thấy đau không chịu nổi:

- Nước...

Thanh Huy mơ hồ mở mắt ra, không rõ là ai đi tới đỡ hắn dậy, cái gì mà lạnh lẽo dán lên môi hắn.

Một đoá hoa mai bay tới.

Sư... Phụ...

Uống nước.

Già Lam đưa chén trà đến bên miệng hắn, Thanh Huy nghe thấy đúng là giọng của Già Lam, mới mở miệng ra nhận nước.

Miệng nước ngọt ngon vừa chảy vào cổ họng, Thanh Huy lập tức có loại cảm giác như hạn hán gặp phải cam lộ, vì vậy lập tức há miệng uống cạn chén trà, muốn uống hết sạch một ngụm. Kết quả là hắn quá nhanh, một nửa nước vào trong miệng hắn, một nửa nước đều chảy ra.

Đừng nóng vội!

Già Lam rất hiếm khi không bởi vì nước vẩy vào trên người mà nổi giận, đưa tay lập tức làm cho Thanh Huy sặc, sợ hắn bị nghẹn.

Khụ khụ, sư phụ...

Lúc này, thần trí của Thanh Huy rõ ràng hơn rất nhiều, đau đớn toàn thân cũng rõ ràng truyền đến, một khuôn mặt từ đầu đến cuối trắng bệch. Tay trái của hắn không động đậy, nhưng tay phải còn có thể động. Hắn bắt lấy tay Già Lam, có chút đáng thương dán mặt lên:

- Sư phụ, ta cho rằng ta cũng sẽ không gặp lại ngươi nữa. Ta cho rằng ta đang phải chết.

Sính anh hùng biết không dung dịch? Tự tiện xông vào cấm địa, ngươi đáng chết!

Thanh Huy không nói còn tốt, nói chuyện thì vẻ mặt của Già Lam lập tức là xong rồi, thuận khí tay của hắn ngừng lại, ngữ khí lạnh lẽo trào phúng, giống như Thanh Huy thật đáng chết.

Ta sai sư phụ, ta cũng không dám! Khụ khụ, đau quá! Toàn thân đều đau đớn! Sư phụ...

Thanh Huy cảm giác Già Lam sắp bứt ra rời khỏi, lập tức ho khan kịch liệt, trên mặt hiện lên bộ dáng thống khổ.

Đương nhiên, trên thực tế, hắn thật sự rất đau lòng.



Cần cái gì?

Già Lam bất động, nhìn Thanh Huy mặt trắng bệch, lông mày từ đầu đến cuối không thư giãn.

Sư phụ, ngươi ở đây là được rồi, ta có cảm giác an toàn.

Thanh Huy vươn tay ra, kéo đến tay Già Lam rồi kéo người đó về phía bên cạnh mình.

Hiện tại hắn không sợ, Già Lam cứu hắn chính là không gϊếŧ hắn, mà hiện tại bộ dáng này của hắn chỉ cần không quá phận, ca Già Lam có thể không động đến hắn, bởi vậy động tác hắn làm từ rất sớm đã làm từ rất sớm.

...

Già Lam nhìn hai người nắm chặt tay, ngồi ở bên cạnh Thanh Huy:

- Ngươi muốn phế tay phải à?

Thanh Huy nghe xong lời này của Già Lam, móng vuốt duy nhất có thể sống động rụt xuống, nhưng lại lập tức nắm chặt lá gan không dễ có, một mặt phế chính phế, không có bộ dáng gì lớn không được, đơn giản là xem chết như về. Hắn là người chạy một vòng từ Quỷ Môn quan trở về, hiện tại không sợ vấn đề phế hay không, chỉ cần không phế bộ vị then chốt.

Nếu như sư phụ phế đi tay phải của ta thì ta có thể hoàn toàn tàn phế, sư phụ phải chiếu cố ta cả đời!

Lúc này, Thanh Huy như một đứa con nít, nắm chắc tay Già Lam không buông ra, trên mặt mơ hồ có đắc ý. Đừng nhìn vẻ mặt tái nhợt của hắn, bộ dáng yếu đến không thể chịu nổi gió lạnh, trong lòng lúc này lại nhớ lại, nắm giữ mười lá gan trước kia cho hắn cũng không dám nắm giữ tay Già Lam, đặc biệt là tay sư phụ, sờ rất dễ chịu.

Thật đúng là, ỷ vào bị thương không thể làm gì hắn, coi như là vận giáp trụ, sửa mũ mũ trước khi ra trận Vương.

Hừ, chiếu cố?

Già Lam cười nhạo, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua người Thanh Huy:

- Trực tiếp gϊếŧ không phải tốt hơn sao? Tỉnh phiền phức, chăm sóc tàn phế, là một chuyện phiền phức.

Nói như vậy, nhưng Già Lam cũng không làm gì thật, chỉ rút tay về không lên tiếng một tiếng rời khỏi bên giường.

Minh Đức đại sư, vất vả rồi.

Đi xa nói chuyện với Già Lam, Thanh Huy mới biết trong phòng này không chỉ có hai người hắn và Già Lam, còn có một đại sư Minh Đức...

Hắn vừa vặn kéo kéo sư phụ của mình, không có ý tứ làm cho người khác không tốt chứ? Thanh Huy có chút ngượng ngùng, dù sao đối phương là sáu hoà thượng thanh tịnh, không giống hắn, từ nhỏ nhìn thấy sư phụ của mình đã muốn cưới về nhà.

Thật ra nói đến đây, Thanh Huy không cảm thấy suy nghĩ như vậy là không tốt cho hắn làm đồ đệ đối với sư phụ của mình, ngược lại cảm thấy như vậy ngược lại là có thể nhà ở ven hồ hưởng ánh trăng, nhanh chân giành trước. Điều này cũng đúng, lập tức tập tục xã hội có chút liên quan, sư đồ cũng không có vấn đề gì. Đương nhiên, không nói tuổi tác của phần lớn mấy người sư phụ lớn tuổi, khuôn mặt sớm đã già đi, giống như cũng không có mấy người khẩu vị nặng như thế.



Không ngại, ta và các ngươi ngược lại là có duyên, trước đó gặp tiểu huynh đệ kia một lần, mà trị thương vốn là chuyện nên làm, sao lại vất vả như vậy. Cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, A di đà Phật.

Giọng nói của Minh Đức đại sư từ đầu đến cuối ôn hòa hiền hậu, làm cho Thanh Huy nghe rất dễ chịu.

Tóm lại là cảm ơn.

Già Lam khách sáo lên tiếng, sau đó không hạ văn nữa, giống như là Già Lam đưa Minh Đức ra ngoài, có tiếng mở cửa.

Nhưng không đợi Thanh Huy yên tĩnh một hồi, đã có một người đột nhiên xông vào, trực tiếp bổ nhào vào bên giường giữ chặt lấy cánh tay còn có thể sống của Thanh Huy, liều mạng lay động!

Thanh Huy, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi! Nếu như ngươi không tỉnh lại... Ta, đời này của ta cũng sẽ không sống yên ổn!

Là Du Thiếu Khanh.

Thanh Huy nghĩ, gia hỏa này không sao, vậy hắn cứu người không tệ, nhưng mà hắn lại bắt được miệng vết thương của hắn.

Thả hắn ra, trên tay có thương tổn.

Âm thanh lạnh như băng của Già Lam truyền đến, nếu như lời nói có thực thể thì tất nhiên sẽ bị đông đến rơi xuống đất, vỡ thành bột phấn.

A.

Du Thiếu Khanh nghe xong lập tức buông lỏng tay, nhìn Thanh Huy mặc một thân băng vải đơn giản áy náy chết, nếu như không phải hắn nhất định phải đi cái gì mà rừng, như vậy sẽ không xuất hiện loại chuyện này, hắn nên tin tưởng trực giác của Thanh Huy:

- Sau này ngươi nói gì ta cũng nghe, lần này là ta sai. Mấy ngày nay ta đều không ngủ ngon, ngươi tỉnh lại ta mới an tâm.

Du Thiếu Khanh cố nén nghẹn ngào lên tiếng, tuy trong tai Thanh Huy cảm thấy lời này có chút không đúng, nhưng thần kinh thô to nên hắn cũng không suy nghĩ nhiều, mà vỗ vỗ tay an ủi nói:

- Sau này đừng chạy loạn nữa, không nên đi chỗ khác, vẫn là đừng đi. Đúng rồi, ta hôn mê thật lâu rồi?

Thanh Huy mở mắt ra, nhìn thấy Già Lam vừa rồi, vẻ mặt giống như có chút không tốt, hắn ý thức được, rụt tay của Du Thiếu Khanh về, cười một tiếng với hắn, để cho Già Lam rút khóe miệng.

Ba ngày ba đêm.

Du Thiếu Khanh vội vàng trả lời:

- Ta thật sợ ngươi cũng không tỉnh lại được nữa!

Nam nhi có nước mắt không nhẹ đánh, nhưng Du Thiếu Khanh vẫn không nhịn được. Thanh Huy vì hắn bị thương như vậy, toàn bởi vì hắn không biết nặng nhẹ không nghe người khuyên ngăn, Thanh Huy hôn mê mấy đêm hắn quả thật là mấy đêm không ngủ, khuôn mặt rất khó coi, nhưng sau khi nghe nói Thanh Huy tỉnh lại thì hắn lập tức chạy đến, cũng không đơn giản thu thập.

Hắn cũng không muốn để cho Thanh Huy nhìn thấy bộ dáng đầu bù mặt của hắn, mặc dù đôi mắt đen kịt cũng không che giấu được.