Chương 42: Mạo Hiểm Gϊếŧ Người Đầu Tiên

Kiếm bang lang đi, Thanh Huy cũng mặc kệ đây cũng là bỗng nhiên hút một ngụm sau đó làm cho hắn sặc đến mức mặt mũi tràn đầy nước mắt nước mũi, trực tiếp nhào qua, tay cầm kiếm đột nhiên nhảy dựng lên, ý thức đang dùng ra cốt kiếm tầng thứ bảy

Bởi vì hắn chưa từng đột phá nên thân thể cầm kiếm của hắn chính là không nghe sai bảo dùng chiêu này!

Chiêu thức đã ra, trong lòng Thanh Huy kêu khổ không thôi, lúc này dùng tới chiêu này, há không phải là chịu chết sao?

-Hừ! Muốn chết!

Con mắt bị bột tiêu cay cay trợn không mở to như ruộng to còn có tai, nghe vậy Phong Thanh hừ cười một tiếng, chân phải lùi về phía sau một bước, hai tay ôm tròn, lại không tránh chút nào trực tiếp đón nhận một kiếm này của Thanh Huy!

Hai mắt hắn đột nhiên mở to, một kiếm này của Thanh Huy đã không thể đánh trả được nữa, mà hắn cũng đoán được chuyện sắp xảy ra này tất nhiên sẽ có chút nghiêng người khi hắn đến gần, tuy rằng thiên quân một phát ở giữa đại đa số người là không làm được, nhưng hắn lại khác, hắn là người võ học đỉnh phong, tránh né một chiêu này đơn giản như ăn cháo, mà Thanh Huy thì lại đối mặt với một kích súc thế của đại gia!

-Hắn không muốn chết!

Suy nghĩ mãnh liệt sinh ra, Thanh Huy chỉ cảm thấy trong đầu có cái gì thông suốt sáng sủa, một kiếm cứng rắn đâm ra đột nhiên đang đi như nước chảy mây bay, sau đó thân thể như linh xà xoay chuyển một phương hướng, một kiếm kia thay đổi phương hướng, đâm thẳng vào xương vai của tỳ bà, nếu như đánh trúng, vậy tất nhiên sẽ bị hắn cắn nát!

Nhưng ruộng to không phải người bình thường, thấy Thanh Huy đột ngột chuyển thế công, hắn lập tức phản công làm thủ, một chưởng trực tiếp đẩy ra!

Chưởng phong mạnh mẽ đánh thẳng vào mạch môn cổ tay của Thanh Huy, nếu như Thanh Huy không tránh thì lần này chắc chắn làm cho tĩnh mạch cổ tay của hắn đứt từng khúc, cầm kiếm chi thủ có lẽ sau này cũng sẽ không cầm kiếm tầm thường nữa.

Nhưng lúc này, Thanh Huy bỗng nhiên cười. Đáng tiếc là hiện tại ruộng to căn bản không nhìn rõ bất kỳ thứ gì. Thế là khi lòng bàn tay đau nhói một trận, hắn còn chưa hiểu vì sao lại đột nhiên có châm!

A ngươi cũng là tiểu tử!

Nội lực lập tức tiêu tan, toàn bộ người trong thôn lảo đảo lui hai bước, phí công mở mắt ra nhìn thấy chưởng tâm cũng đã không có châm vào!

Thanh Huy cũng có một thân châm chỉ là thứ yếu. Khi hắn lấy ra hồ tiêu phấn, hắn còn sờ vào bao châm, thuận tay lấy ra mấy cây. Đợi đến khi hắn lấy được kiếm, lợi khí của ruộng đất to bằng tay không chỉ có thể dùng tay không đánh nhau, hắn sẽ tìm cách xoay người, nắm lấy châm giấu trong tay, dùng ra. Sau đó đến khi hắn đến tầng bảy của cốt kiếm thì biết thời cơ đã đến, hắn phải dùng kiếm sắc bén để làm cho ruộng đất to bằng lòng bàn tay, càng phải để cho hắn cho rằng một chiêu này tất nhiên cao thủ muốn lấy mạng hắn là cao thủ, nhưng cũng không gánh nổi mấy chữ sơ sẩy của chủ quan.

A a a ta muốn gϊếŧ ngươi!

Toàn bộ người trong ruộng to như là điên dại, rống to một tiếng, bàn tay đã đen kịt vỗ xuống, chấn động làm cho mặt đất run lên, lập tức làm cho Thanh Huy đạp đạp lui lại hai bước, tay cầm kiếm đã không ổn định.



Hắn bị thương không nhẹ.

Tiểu tử thối! Nhận lấy cái chết đi!

Hắn nhảy dựng lên, giống như dùng hết nội lực toàn thân đánh về phía Thanh Huy, dẫn dắt sát ý ngập trời!

Nhưng mà...

Thanh Huy lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt kỳ lạ.

Hắn đã thối lui đến chỗ dài nhất của xích sắt, cách hơn bốn bước, mà ruộng to kia cũng đột nhiên phi thân đánh tới.

Chỉ hy vọng xích sắt kia đủ rắn chắc!

Thanh Huy nghiêng người né tránh, chưởng phong mãnh liệt làm vách động sau lưng hắn bị đập lõm một lần nữa! Trong lòng Thanh Huy lộp bộp một cái, nếu đập lên người hắn thì cơ hồ có thể đập nát lục phủ ngũ tạng của hắn!

Một kích không trúng, Điền Đại định tiếp tục đánh ra chưởng thứ hai, nhưng hắn đã không còn cơ hội, phạm vi hoạt động của hắn đã đến cực hạn, chỉ nghe Phịch một tiếng, ma đầu thế hệ này của Điền Đại, đang dùng tư thế ngã sấp xuống đất!

Oa một tiếng, ruộng to bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, đen đặc: Xem ra độc phát trong lòng bàn tay rất nhanh. Thanh Huy ở bên cạnh thấy vậy thì khϊếp sợ vẫn còn, không chỉ là vì vừa rồi chạy trốn, mà còn đối với độc kia bá đạo.

Sau này, độc vẫn là ít dùng được.

Nhìn thấy đồng ruộng vặn vẹo trên mặt đất, tay của Thanh Huy bắt đầu run rẩy. Lần đầu tiên hắn gϊếŧ người, không dùng binh khí, mà là dùng độc, làm cho hắn chết thống khổ như thế, Thanh Huy đột nhiên hiện lên một trận ác tâm, cảm thấy đôi tay này đột nhiên không sạch sẽ.

Hắn đã không còn sức lực, hắn động ngón tay liên tục đều là xa xỉ. Toàn bộ người ngồi dựa vào, nghe tiếng chửi mắng và thống khổ của đồng ruộng.

Nhưng hắn lại không làm được.

Hắn gϊếŧ người, đây chính là báo ứng của hắn, hắn nên tiếp nhận.

Lần đầu tiên hắn gϊếŧ người, như vậy làm cho hắn khó chịu. Một cái mạng người đang biến mất trong tay hắn. Hắn bỗng nhiên nghĩ đến khi lần đầu tiên hắn cầm lấy nhánh cây để hắn xem như là Kiếm nhánh cây thì hắn hỏi vấn đề Già Lam.

Sư phụ, vì sao ngươi lại muốn học võ cầm kiếm chứ? Kiếm tốt mà sắc bén, sẽ làm bị thương đến người!



Khi đó, hắn không phải là thù hận của Huyết Nhận mà là sợ hãi, và cũng không để ý tới tại sao những người kia lại làm như vậy. Trong lòng hắn có chán ghét, căm hận, hận nhưng lại không muốn gϊếŧ.

Cụ thể, Già Lam trả lời như thế nào thì hắn đã không nhớ rõ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn nhớ rõ lời của Già Lam nói Kiếm, hoàn toàn chính xác là sắc bén, sẽ làm bị thương người khác. Nhưng nếu không muốn làm bị thương người khác, thì bên kia phải nắm giữ nó thật tốt. Nhưng mà người trong giang hồ cũng phải hiểu được phòng thân, lúc này, nó chính là lúc cần thiết để ngươi dùng sắc bén bảo vệ mình, cũng phải đối mặt với người khác.

Hiện tại, vì bảo vệ tính mạng, hắn đã đối mặt với người khác.

Âm thanh của Đồng Đại theo thời gian càng ngày càng yếu, nhưng âm thanh trong đầu Thanh Huy kia quả thật càng ngày càng lớn, gần như muốn làm cho hắn không tiếp nhận nổi.

Cho dù vì tự vệ, hắn kết thúc sinh mệnh người khác như thế cũng khó mà tiêu hóa được. Hắn đột nhiên nhớ tới, những người đưa tay ra lấy mạng người khác là như thế nào.

Có thể, giống như hắn?

Hiển nhiên, không ai trả lời hắn. Ý thức của hắn dần dần tiêu tan, có chút không chống đỡ nổi, hắn nghĩ.

Sư phụ...

Hắn thì thào, bộ dáng của Già Lam lần đầu tiên xuất hiện trước mắt Thanh Huy. Ở hiện tại không có khuôn mặt khác, tinh xảo trắng nõn, trong ngày tuyết bay tháng ngày, sáng long lanh giống như Tuyết Thần.

Huy nhi.

Huy nhi!

Giọng nói xa xôi không biết là ảo tưởng trong đầu hay là âm thanh không thật sự từ bên ngoài truyền đến. Thanh Huy ôm lấy khóe miệng cười cười, xưng hô này là do Già Lam gọi trước khi hắn mười tuổi: Sau này chính là đồ nhi... Lại sau này... Chính là Ngươi...

Sư phụ...

hoảng hốt nhìn bóng dáng trước mắt, đời này Thanh Huy cũng không thể nhận lầm, không nhận ra:

- Sư phụ... Ta đột phá cốt kiếm... Thứ bảy...

Khi căng thẳng thần kinh nhìn thấy vết tích này in sâu vào trong đầu, tất cả đau đớn đều đồng loạt phun ra, làm cho trước mắt Thanh Huy tối sầm, ưỡn thẳng ngã xuống, không tỉnh nhân sự.