Chương 38: Thám Hiểm Viện Phía Sau Tùng Sơn

Đúng lúc kỳ lạ là sẽ có ai đi lên, Thanh Huy bỗng nhiên phát hiện Già Lam đang muốn xoay người rời đi.

Sư phụ, ngươi muốn đi đâu vậy? Không nhìn nữa à?

Ừm.

Đầu cũng không rời khỏi, Thanh Huy nhìn tấm lưng Già Lam kia cũng không đuổi theo. Hắn đuổi theo không có tác dụng gì, chắc hẳn là không thích không khí này, người quá nhiều, còn có mùi vị, không biết là ai mấy ngày không tắm rửa, mùi mồ hôi ngút trời, hắn đi tắm, tỉnh lại bị những tạp vị này hun.

Nhìn lại nữ tử đáng yêu đang đi về phía sân bãi! Thanh Huy vui lên, trong lòng hy vọng cô nàng xinh đẹp kia có thể đánh cho đất đầy răng, mượn nhân thủ của hắn giáo huấn, hắn nhìn cũng sảng khoái.

Cô nương kia là một nữ đệ tử phái Nga Mi, hai tay dùng kiếm cực kỳ không tệ. Nữ tử cầu tinh tế tỉ mỉ cầu mỹ quan, chiêu thức kia sử dụng làm cho người ta nhìn vào chính là thưởng thức, so với những chiêu thức của nam nhân trước đó thì đẹp hơn rất nhiều. Mà dưới chiêu thức xinh đẹp, cũng là che giấu sát cơ, nhìn thấy Trần Hách bị ép liên tiếp bại trận, cuối cùng bị cô nương một phen xinh đẹp lượn vòng đá đưa xuống đài, nhất thời bạo a ra một trận tiếng kêu. Vậy mà Trần Hách cũng không tức giận, ngược lại là vô cùng có phong độ chắp tay tán dương cô nương kia võ nghệ hơn người, đập trận mông ngựa, để cho cô nương kia cực kỳ đắc ý.

Thanh Huy cười nhạo một tiếng, tùy ý nhìn Du Thiếu Khanh đang chờ đợi, lại đột nhiên phát hiện người khác đã không còn ở đó.

Người đâu?

Tìm ai vậy?

Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên đầu vai Thanh Huy, giọng nói quen thuộc của Du Thiếu Khanh từ phía sau truyền đến, Thanh Huy sững sờ, sau đó trong lòng nàng thật đúng là phát hiện hắn tìm đến hắn!

Đúng rồi, tìm ngươi làm gì?

Thanh Huy liếc mắt một cái, nhìn thấy một nắm đấm hung hăng đánh về phía hắn, sau đó nghiêng người hiện lên một chút tức giận trên mặt.

Sao thiếu gia nhà giàu này lại không động đậy động chính phát tính tình?! Gặp mặt đánh người?

Đánh ngươi còn không nhìn ra à? buông tay!

Đôi lông mày thanh tú của Du Thiếu Khanh tức giận đến đứng đấy:

- Hôm đó cũng không phải là nàng đã đồng ý rồi, cho dù muốn đi hay không đi thì cũng phải nói cho ta biết! Ngày thứ hai ta đi tìm nàng, tốt, chủ quán nói nàng cùng ngày chính đi! Vậy ta trêu đùa còn không thừa nhận à?

Du Thiếu Khanh gần như là hạt đậu đổ tội ác lên đầu Thanh Huy, dùng sức muốn rút tay bị Thanh Huy bắt được về, nhưng vô dụng chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn.

buông tay ra là được rồi, không cho phép đánh người.

Thanh Huy vò đầu:

- Không thông báo cũng không thể trách ta được, sư phụ nói có chuyện quan trọng phải lập tức rời khỏi, cho nên...

Là một con chó trung thành, muốn thường xuyên bảo vệ đối tượng là một con chó trung thành, có khó chịu hay không vui thì cứ việc đến đây, đừng có nói với sư phụ ta!



Chuyện gì mà khẩn yếu, đi nói một tiếng, lại không tế gọi người đưa một lời nhắn cũng được!

Trong lòng Du Thiếu Khanh vẫn có chút không dễ chịu.

À, không ngờ lần sau sẽ nhớ kỹ, không ngờ lại là chuyện như vậy.

Ngươi còn muốn có lần sau?

... Vậy thì như thế nào? Đều là nam nhân, đừng so đo nhiều như vậy, đến, trên khán đài!

Thanh Huy hoàn toàn không biết nói gì đuổi theo tư duy của thiếu gia nhà giàu này, nếu là Già Lam thì hắn còn nghe cả, nhưng đáng tiếc là Du Thiếu Khanh này.

Bị cánh tay của Thanh Huy nắm lấy gạt mở mấy tên hán tử thô lỗ, Du Thiếu Khanh bị buộc kéo đến hai đại nam nhân trên đài phía trước nhìn chằm chằm vào đao thương, mà nơi này lại có mùi mồ hôi cực nặng, nhất thời không chờ đợi được nữa:

- Có gì mà đẹp? Lúc này đều là một ít tôm đi lên ăn qua loa, xinh đẹp đến buổi chiều hoặc là đến mai, đừng nhìn, đi ra ngoài đi, đây đều là chút vị gì! Sao ngươi lại đang đợi tiếp nữa!

Ai ai, ngươi không nhìn ta, ta muốn nhìn! Ngươi đừng kéo ta!

Thanh Huy nói như vậy, nhưng vẫn bị lôi đi.

Du Thiếu Khanh bị kéo ra khỏi vòng vây cách đó mười mấy mét mới buông tay ra, nhìn vẻ mặt lưu luyến không nỡ của Thanh Huy mà không tức giận.

Ta tất nhiên sẽ không hại ngươi, những người kia nhìn thấy võ nghệ của ngươi cũng không có gì tinh dài, muốn xem xem, chính là xem cao thủ so chiêu!

Trợn mắt nhìn Thanh Huy, Du Thiếu Khanh xô đẩy hắn:

- Đi theo ta về phía sau đi, lúc ta đến phát hiện nơi đó có một chỗ rất thần bí!

Chỗ thần bí? Chỗ thần bí gì?

Quả thật, nói như vậy, Thanh Huy không cần kéo, tự động đi theo Du Thiếu Khanh.

Đúng, chỗ thần bí, đi theo ta sẽ biết.

Hai người một đường rời khỏi trận chiến này, dưới tình huống không người phát hiện chạy tới phía sau núi, chính là hậu phương của Thiếu Lâm tự.

Có chút gạch ngói cổ xưa và không biết từ khi nào đã phủ đầy một chỗ lá khô mốc meo, bụi cỏ yên tĩnh lâu ngày không người quản lý làm cho bên này lộ ra lộn xộn không chịu nổi, gạch ngói cũ nát rơi xuống đất vỡ thành mấy mảnh, đều mọc thêm chút rêu xanh, có thể thấy được chỗ này tương đối ẩm ướt, bởi vậy làm cho viện tử hoang phế này mang theo chút hơi lạnh.

Nơi này, nhìn không giống như là nơi chúng ta nên đến.

Bởi vì ở núi Thiên Cốt có rất nhiều chỗ không đồng ý cho đi, cho nên Thanh Huy từ trước tới giờ đều không có chút ý thức nào đối với nơi này. Trực giác của Thanh Huy ở đây chính là không giống nhau, mặc dù không nhìn thấy nơi đó viết cấm chỉ đi vào, nhưng hắn cũng thấy Du Thiếu Khanh chớ nên tới đây.

Vì sao không thể đến? Nơi này lại không có cấm địa gì.



Du Thiếu Khanh mảy may keo kiệt đưa một ánh mắt không dùng được cho Thanh Huy, hắn hiển nhiên đặc biệt hài lòng với bố cục nơi này, dẫn dắt chút ít thám hiểm hương vị ở trong đó:

- Ra khỏi viện này, bên ngoài chính là một mảnh rừng trúc, chậc chậc, vô cùng âm trầm.

Chúng ta trở về đi! Ta còn tốt, nếu như ngươi không gặp thì sẽ làm cho người khác lo lắng!

Thanh Huy nhíu nhíu mày, không biết là nhiệt độ không khí nơi này thấp hay là không khí nơi này, hắn cảm thấy đầu ngón tay nổi lên một tầng ý lạnh.

Này, làm gì mà giống như ta nhất định phải có người bảo vệ chứ?

Du Thiếu Khanh bị lời nói của Thanh Huy dùng để dỗ dành hắn trở về làm cho tức giận:

- Ta không cảm thấy nơi này có gì, chẳng phải là âm trầm một chút à? Nhất định là do hắn còn lười biếng không quét dọn! Nếu như ngươi sợ thì trở về đi, ta tự mình đi ra ngoài xem thử!

Nói xong, Du Thiếu Khanh nở một nụ cười khinh thường, cất bước muốn đi ra khỏi sân.

Cái này!

Thanh Huy thấy thế lập tức theo sau, trong lòng hắn vẫn còn có dự cảm không rõ, hắn không thể để cho Du Thiếu Khanh đi mạo hiểm trước mặt hắn!

Hai người đang bước ra khỏi sân viện hoang phế, bước vào rừng trúc yên lặng không lên tiếng.

Giẫm lên đất đã không thấy bóng người, Thanh Huy chỉ cảm thấy một luồng hàn ý từ gan bàn chân phun thẳng da đầu! Đi nhanh hai bước giữ chặt Du Thiếu Khanh đang ở chỗ sâu trong rừng, đang muốn nói cái gì lại bỗng nhiên nghe thấy một tiếng bước chân chạy đến!

Nói chuyện riêng đi!

Trong lòng lộp bộp một cái, Thanh Huy kéo Du Thiếu Khanh lập tức né tránh đến một khối đá no bụng ở cách hắn không xa.

Vừa vặn che khuất thân hình của hai người bọn họ.

Kỳ quái, mới nghe thấy tiếng người rõ ràng, tìm kiếm xung quanh đi!

Không sai một hồi, có một giọng nói hơi trẻ tuổi truyền đến, còn nghe thấy một tiếng côn bổng chống trên mặt đất.

Quên đi, tìm cái gì, nơi này nghĩ đến cũng không biết có người đến, có lẽ là lấy súc vật ở đâu đó, ngươi nghe lầm rồi, trở về đi, ta không ngủ ngon đêm qua!

Được rồi.

Người vừa nói chuyện kia chần chờ một lát, giống như là đang suy nghĩ xem người thứ hai nói có thể tính là lớn bao nhiêu, nhưng cuối cùng vẫn là thoả hiệp.

Tiếng bước chân xa dần.