Chương 37: Chính Phái Ra Tay Đòi Ma Giáo

Thanh Huy chạy nhanh, nhưng không có nghĩa là có thể cướp được đồ ăn ngon, bởi vì lúc này dưới chân núi, tất cả các môn phái nhỏ đều lên ở lại, ở trên một mảnh đất trống có mấy cái bàn, một bang phái liều mạng vây quanh ăn cơm nói chuyện, có quan hệ thì lại đang ngồi cùng nhau, vô cùng náo nhiệt.

Nhiều người, đồ ăn sẽ ít đi.

Thanh Huy kéo một tiểu hoà thượng lại, bắt hắn dẫn đường đi vào phòng bếp, chọn lấy một chút đồ ăn sạch sẽ không bị động đậy lấy đi, đưa cho Già Lam, hy vọng Già Lam có thê hài lòng. Mà khi đưa đến trước mặt Già Lam, Già Lam không nói gì, chỉ đơn giản ăn chút đồ ăn rồi buông bát đũa xuống, để cho Thanh Huy một mình ăn, một mình tiến vào trong phòng ngủ khép cửa lại.

Thanh Huy không dám đi quấy rầy, bởi vậy ăn xong ở bên ngoài thì cầm chén đũa đưa trở về, trở về cũng chỉ có thể lên giường nghỉ ngơi.

Một đêm không nói chuyện.

Sáng sớm ngày thứ hai, khi Thanh Huy còn đang ngủ trong mộng thì đã bị tiếng hò hét ầm ĩ bên ngoài đánh thức. Cô mở to hai mắt ra, lập tức đưa tay ngăn cản ánh sáng chướng mắt trước mắt.

- Muộn như vậy à...

- Biết cũng nhanh.

Mới lầm bầm xong, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Già Lam chính truyền đến, lập tức làm cho Thanh Huy từ trên giường nhảy xuống.

- Sư phụ!

Thanh âm phấn chấn của Thanh Huy vang lên, nhưng Già Lam không để ý tới hắn, chỉ chắp tay nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Sư phụ, bên ngoài có chuyện gì mà náo nhiệt như vậy?

Hiển nhiên, Thanh Huy đã quên hôm nay là ngày khai mạc đại hội võ lâm.

- Đại hội Võ Lâm bắt đầu, bọn họ đang đi qua.

- Hả? Bắt đầu rồi à?

Thanh Huy nghe xong lập tức xoay người đi kéo áo ngoài mặc vào, nằm xuống ngủ đến khô tóc, lại tìm nước rửa mặt súc miệng, toàn bộ người trên ẩn nấp xuống giống như con khỉ lớn.

Chờ hắn chuẩn bị xong, tất cả Già Lam ngồi xuống uống chén trà.

- Sư phụ, chúng ta cùng đi xem một chút đi!

Một thân bộ dáng nhẹ nhàng khoan khoái đứng ở trước mặt lão Lam, Thanh Huy nhìn bên ngoài còn không giảm bớt dòng người, trong lòng nóng lòng muốn thử.

- Ngươi tự đi đi. Ta không có hứng thú.

Già Lam từ chối.

- Sư phụ, chúng ta đi cùng nhau đi? Nghe nói có rất nhiều anh hùng hào kiệt! Hôm qua tìm đồ uống trà ta còn nhìn thấy minh chủ của Thiết Ưng minh!



- Thiết Ưng Minh?

Già Lam nhíu mày.

- Đúng vậy!

Thanh Huy dùng sức gật đầu, sau đó, hắn đang nhìn thấy Già Lam đứng dậy đi ra bên ngoài. Xem ra là đồng ý rồi, trong lòng Thanh Huy vui vẻ rất nhiều, chỉ cần có thể ở cùng với Già Lam thì hắn có thể càng thêm vui vẻ.

Khi bọn họ đi theo dòng người đến quảng trường cử hành đại hội to lớn, người chen người náo nhiệt hợp lý thật sự là giống như đi ra khỏi tràng cảnh trêu chọc. Đương nhiên, hôm nay không phải là chuyện khúc mắc, mà là so với qua tiết quan trọng hơn nhiều.

Liên quan đến sự tồn vong của Võ Lâm Chính Nghĩa, mỗi vị du quan đều sống chết tồn vong.

Đứng ở phía đối diện với cái bàn là điều này nói rõ tầm quan trọng của đại hội võ lâm hôm nay.

Thanh Huy cho Già Lam một không gian không lớn, tránh cho những người khác trong lúc chen chúc lại gặp phải hắn. Mặc dù như thế, Già Lam cau mày cũng đánh tới sau đó không buông ra.

- Sư phụ, vậy không phải đại hội võ lâm mở ra là để luận võ à? Sao người này lại nói nhiều như vậy?

Thanh Huy nhỏ giọng hỏi Già Lam ở bên cạnh, ai biết Già Lam không trả lời, ngược lại để cho người khác trả lời.

- Vậy mà không biết à? Lâm đường chủ đang nói cho mọi người biết tầm quan trọng của đại hội võ lâm hôm nay, Ma giáo đáng ghét, còn có những chuyện ác mà mấy ngày nay bọn hắn đã làm!

Những chuyện này không phải ai cũng biết à?

Thanh Huy hỏi lại.

- Ngươi cũng là đồ đần.

Người kia không biết trả lời như thế nào, nhưng hắn cho rằng chuyện này là chính xác, bởi vậy chỉ có thể dùng bốn chữ kia để đáp lễ Thanh Huy.

Nhiều người, không nên gây chuyện.Trong lòng Thanh Huy khuyên bảo mình như thế, sau đó ánh mắt lần nữa nhìn về phía cái bàn bên kia.

Muốn nhân sĩ chính phái của ta vì thương sinh an nguy của bách tính mà xua đuổi Ma giáo mà tổn thất mấy trăm người, đều là bởi vì thiếu một tướng lĩnh có thể thống nhất chỉ huy chúng ta! Bởi vậy, hôm nay triệu tập chư vị anh hùng hào kiệt đến đây tham gia đại hội võ lâm lần này chính là vì ở đây, luận võ chọn ra minh chủ võ lâm, đến dẫn dắt chúng ta cùng thảo phạt Ma giáo!

Thảo phạt ma giáo!

Thảo phạt ma giáo!

Người kia vung tay lên, đám người lập tức bộc phát ra tiếng la, không chỉnh tề lại hào khí ngút trời, làm cho cảm xúc của Thanh Huy đều dâng lên, muốn cùng nhau hô to. Nhưng hắn đang muốn mở miệng thì trên người kia lại kêu dừng...

Được rồi, quy củ trước đó cũng đã nói, không nói nhiều nữa, đại hội võ lâm chính thức bắt đầu!

Tiếng nói vừa dứt, kim trống chưa minh minh, đã có khoảng mười người lập tức hoặc đi đến hoặc thả người nhảy lên giữa sân rộng lớn như vậy.

Người chấp bút trên đó nhìn thấy, lập tức mở miệng nói:



- Kính xin các vị anh hùng báo tên tuổi, xuất thân môn phái!

Một vị đầu lĩnh lập tức chắp tay trả lời:

- Tại hạ Lưu Mãnh, người ta gọi là "Mạo Hổ"! Không có cửa phái!

Thì ra là "Mạo Hổ"! Tại hạ là Trương Thiên, Lưu Sa phái! Kính đã lâu kính đã lâu!

Một người khác trả lời.

Tại hạ chỉnh tề mát! Không có cửa đâu!

Mấy người lần lượt lần lượt báo tên xuất thân, bắt đầu hai hai cuộc tỷ thí.

Quy củ này rất đơn giản, một người có thể thắng liên tiếp ba trận, sau đó sẽ xuống đài nghỉ ngơi, chờ vậy vòng đầu tiên sẽ qua ở vòng thứ hai.

Người đứng đầu tóm lại không phải là cao thủ, nhưng cũng có chút đáng xem. Thanh Huy là say sưa có vị với người xem bên cạnh, mà Già Lam thì vẻ mặt không thích thú, mãi đến khi có người nói người của Thiết Ưng minh tới thì mới quay đầu nhìn qua.

A, sư phụ, hôm qua ta nhìn thấy hắn, hắn ngồi ở chính giữa!

Thanh Huy chỉ chỉ về phía bầu trời tiêu tú của Già Lam:

- Ta cách hắn thật xa, cũng có thể cảm nhận được áp lực đó!

Ừm.

Sư phụ, ta cảm thấy đến, người ngồi bên cạnh hắn giống mẹ ta...

Bỗng nhiên, Thanh Huy tới gần bên cạnh Già Lam, có chút cô đơn mở miệng, hai mắt nhìn chằm chằm nữ tử còn mang theo mạng che mặt kia, lại xem nhẹ vẻ mặt khác thường của Già Lam trong một cái chớp mắt.

Đến hỏi thăm là biết.

Vậy chuyện này hỏi thế nào? Ta, ta nói chuyện này...

Thanh Huy bị một câu của Già Lam lập tức thu hồi ánh mắt: Hắn muốn đi hỏi một chút, nhưng người kia lại gọi là Thiên phu nhân, hắn hỏi như vậy, bảo đảm không cho phép mới mở miệng, sẽ bị người khác đánh gãy chân ném ra.

Loại chuyện này, muốn làm cũng phải âm thầm điều tra chứ.

Thanh Huy âm thầm tính toán, nhưng lúc ngẩng đầu lên thì đã hoàn thành mấy vòng, trên đài đang xoay tròn.Truyện đ.c. tập tại. i.read.

Tại hạ là đệ tử của Viêm Minh, Trần Hách, đến đây xin chỉ giáo!

Thanh Huy nhìn thấy, không ngờ là hắn, trong lòng lập tức vui vẻ, chỉ muốn nhất định có một người lợi hại đi lên giáo huấn hắn một trận. Dù sao thì lần trước hắn đã mở miệng kiêu ngạo với Già Lam!