Chương 35: Hai Mặt Cực Giống

Ha ha, tiểu môn tiểu phái, không đủ nói.

Thanh Huy vội vàng khoát tay, không định nhiều lời với môn phái của mình, nhìn râu mép hỏi tiếp:

- Vậy thì biết nên làm thế nào cho đúng không?

Vậy còn cần hỏi sao? Tất nhiên là Thiên Ma giáo của tà phái kia!

Lô Minh Quang đoạt lấy câu chuyện, nói ra hai chữ Ma giáo, lúc này hắn nghiến răng nghiến lợi:

- Hừ, bọn hắn tất nhiên là sợ chúng ta, sợ chúng ta triệu tập hào kiệt thiên hạ tiêu diệt bọn hắn, mới mai phục trên đường đến đây, gϊếŧ những người đó!

Một bàn tay đập vào trên bàn đá, làm rơi xuống chút bột phấn. Có thể thấy được sức mạnh kinh người của Lô Minh sáng như vậy, cũng không giống như là dùng bao nhiêu bột phấn cũng có thể làm rơi xuống bàn đá, không thể khinh thường.

Sư đệ chớ kích động, những tên bại hoại này sẽ có một ngày đạt được Thiên Phạt!

Tên râu quai nón yên ổn bên cạnh an ủi, đột nhiên kích động Lô Minh Quang, lại có chút xin lỗi nhìn Thanh Huy:

- Chê cười, ta là người sư đệ cái gì cũng tốt, chỉ là dễ xúc động.

Không ngại, không ngại, tính khí của người này rất thẳng thắn đáng yêu! Không biết Hồ huynh có biết chỗ nào có thể lấy đồ uống sạch sẽ không? Cha của thầy ta có chút bệnh thích sạch sẽ.

A? Vậy thì ngươi phải đi hỏi hoà thượng trong tự kia một chút, ta cũng không biết.

Chuyện này trên bang không được vội vàng, nhưng tốt xấu gì hắn cũng chỉ cho Thanh Huy một chỗ, nơi này các hoà thượng thường ở lại.

Hai người này cáo từ, trong lòng Thanh Huy không phải là tư vị, nhưng cũng vẫn đi tìm hắn, còn phải uống trà.

Trong lòng hắn không dễ chịu gì hết đều là bởi vì nghe nói những người kia chết đi, hắn cảm thấy những chuyện này mặc dù không liên quan gì đến hắn, nhưng hắn vốn đồng hành với bọn hắn, lại có nhiều người thỉnh cầu đồng hành như vậy, đều là bị từ chối. Nếu như không có từ chối, hoặc là nói bọn hắn không rời khỏi nhanh như vậy, muộn như vậy sẽ bị đánh lén... Có phải bọn hắn có thể giúp đỡ chút ít hay không?

Lúc này, Thanh Huy hoàn toàn không suy nghĩ đến việc đánh lén người khác có vũ lực như thế nào, phải chăng cao hơn hắn hay không thì hắn chỉ cảm thấy, nếu như không đi thì có lẽ sẽ không chết nhiều người như vậy.

Ai...

Sao thí chủ lại ở đây một mình ai cũng thở dài như vậy?

Hắn cúi đầu đi tới cũng không biết là đã đến nơi nào, bỗng nhiên đối diện có người đi tới, âm thanh hiền lành ôn hòa hiền hậu, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đó là một lão hoà thượng mặc cà sa.

A, đại sư ngài, ta đang tìm một bộ đồ uống trà.

Thanh Huy thấy quần áo của hoà thượng này bất phàm, cả người cũng lộ ra một cảm giác hiền lành, chắc hẳn không phải là nhân vật nhỏ gì, bởi vậy ngữ khí rất là tôn kính.



Đồ uống trà? Tiểu huynh đệ muốn đồ uống trà gì? Trong phòng của lão nạp có một bộ không dùng qua.

Hoà thượng cầm Vân vê tràng hạt mở miệng cười hỏi, lời nói ra làm cho Thanh Huy nghe rất là thoải mái.

Thật sao? Ta chỉ cần một bộ không dùng qua! Không biết, không biết đại sư ngài có thể cho ta mượn dùng một lát hay không? Sư phụ của ta... Hắn bệnh thích sạch sẽ.

Thanh Huy cẩn thận nhìn vẻ mặt của tên hoà thượng này, sợ nói ra lời này có gì không tốt.

Đương nhiên là tốt rồi.

Cảm ơn đại sư!

Thanh Huy thích ra ngoài nhìn, hắn cũng tìm cả buổi cũng không có ai nói có dùng qua hay không, gặp được một đại sư tốt như vậy cho mượn hắn đơn giản là Liễu Ám Hoa Minh.

Đi theo đại sư ngẫu nhiên gặp được, Thanh Huy đột nhiên phát hiện hắn không hỏi tên hắn, vì vậy vừa đi vừa mở miệng hỏi:

- Không biết tên đại sư? Tiểu sinh chính là đệ tử của Thiên Cốt phong, Thanh Huy, đồng thời tới cùng gia sư.

A, lão nạp tên là Minh Đức.

Minh Đức đại sư biết núi Thiên Cốt à?

Thanh Huy nghe xong lập tức có chút kinh ngạc.

Tuổi nhỏ đi lại xung quanh, dù sao vẫn nhận ra mấy chỗ.

Minh Đức cười mở miệng, nhìn về phía trước mắt rồi lập tức cười cười:

- Nào, theo ta vào đi.

Đẩy cửa khép hờ, Minh Đức quay đầu cười chào hỏi Thanh Huy đi vào, sau đó đi thẳng vào tìm đồ uống trà.

Tiếng đàn nhàn nhạt quanh quẩn trên chóp mũi, Thanh Huy nhìn thấy đối diện chính là một pho tượng Phật mà hắn không gọi được, cũng mặc kệ gì lập tức làm một vái chào, vội vàng đuổi theo Minh Đức.

Này, bộ đồ uống trà này lão nạp nhiều năm không dùng, chỉ chờ người có duyên. Xem ra, hôm nay là chờ được rồi. Ha ha.

Minh Đức đưa một bộ đồ vật cho Thanh Huy, Thanh Huy vừa nhìn thấy trà này cực kỳ tinh xảo, lập tức có chút không nỡ, đang muốn từ biệt thì bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có người tới.

Minh Đức đại sư, minh chủ của Thiết Ưng minh Tiêu Khiếu Thiên tới, bên hông ngài một mặt.

A, lão bằng hữu tới rồi... Tiểu huynh đệ, vậy lão bằng hữu tới đây chính là không thể chiêu đãi ngươi nhiều nữa.

Minh Đức không đổi sắc nhét đồ uống trà kia trở về, làm cho Thanh Huy căn bản không có cách nào từ chối.



Ừm, cảm ơn đại sư! Ta đi trước đây!

Thanh Huy biết lúc này hắn ở lại đây không hợp lý, lập tức rời khỏi.

Khi đi ra ngoài, hắn đang nhìn thấy một nhóm người đang đi về phía nơi này. Người dẫn đầu có mái tóc mai bạc trắng, nhưng cũng không thể làm cho hắn lộ ra vẻ già nua, ngược lại vết tích của năm tháng kia làm cho hắn càng thêm mị lực, khuôn mặt cứng rắn không qua loa, góc cạnh rõ ràng giống như tên của Thiết Ưng bang phái hắn, làm cho người ta nhìn mà sinh ra sợ hãi.

Thanh Huy cẩn thận rời khỏi, không định vẫy gọi hô gì, tiểu nhân vật như hắn yên lặng đi ra là tốt rồi. Nhưng mà hắn vẫn không nhịn được nhìn nhiều hai mắt, bởi vì ở trong đó có một nữ nhân, có một nữ nhân thân hình nổi bật, khuôn mặt không nhìn thấy, bởi vì mang theo mạng che mặt. Đi ở bên cạnh Tiêu Khiếu Thiên của Thiết Ưng Minh, xem ra là phu nhân của hắn.

Trên dưới tản bộ mắt, Thanh Huy tán thưởng câu bảo dưỡng không tệ, chuẩn bị quay đầu lại thì bỗng nhiên ngơ ngẩn.

Khi đó một cơn gió thổi qua, Thanh Huy vừa vặn nhìn thấy mặt nạ bị nhấc lên.

Không nói khuôn mặt xinh đẹp của nàng, không nói da thịt như vậy có thể bị phá vỡ, Thanh Huy chỉ là nhìn qua, trong nháy mắt đã trùng hợp với khuôn mặt gần như phải mơ hồ trước kia.

Sao ta biết... Trên đời sao lại có hai người giống nhau như thế chứ?

Thanh Huy thì thào, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bị mạng che khuất, Thanh Huy quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.

Quên đi, hình như cũng là hai người à?

Lắc đầu, Thanh Huy thu hồi ánh mắt trở về đi tìm Già Lam.

Một người có lòng hơi nặng nề, có chút không dễ chịu: Có chút không ở trạng thái đi trở về rồi, trong đầu Thanh Huy không bỏ qua nữ nhân kia.

Giống, rất giống. Trí nhớ luôn mơ hồ không rõ đột nhiên hiện ra bên cạnh nữ nhân kia.

Ngày tuyết lớn, hắn không hiểu tại sao sáng sớm khi thời gian bình yên không có gì khác biệt lại đột nhiên có một người áo đen cầm đao đi vào, khi máu tươi tràn ra đầu hắn gần như trống không, không động đậy cũng nghe không thấy gì. Hắn không biết tại sao lại được người khác cứu ra khỏi mặt, chỉ còn nhớ trong cái ngai trắng mênh mông này hắn sợ lạnh run, cho đến khi một đôi tay ôm lấy hắn mới phun một tiếng khóc.

Người kia là Già Lam, là sư phụ của hắn.

Không biết trong lúc nào đã đi đến trước mặt lão Lam, vẻ mặt của Thanh Huy có chút đờ đẫn.

Sao rồi? Một bộ dáng mất hồn?

Giọng nói của Già Lam vang lên một chút lo lắng.

Không, sư phụ, Minh Đức đại sư này cho đồ uống trà, vô dụng!

Thanh Huy hoàn hồn, lập tức đặt thứ ôm trong lòng lên trên bàn, quay người nhìn dáng vẻ vẫn như cũ cau mày của Già Lam, Thanh Huy hít khẩu khí:

- Sư phụ... Người nhà của ta thật sự đều đã chết rồi à?