Chương 32: Đồ Văn Ma Giáo Làm Ác Chuyện

Ăn xong một bữa cơm, Thanh Huy không hề chú ý đến Du Thiếu Khanh không tình nguyện. Hai người tâm sự tùy tiện, Du Thiếu Khanh bảo hắn nếu quyết định đi cùng bọn hắn đến Tùng Sơn thì đi phủ trạch tìm hắn lần trước, nếu như không cùng đường thì cũng phải đi nói cho hắn biết.

Khi Thanh Huy trượt vào trong phòng, hắn phát hiện lão Lam đang nhìn cái gì, sau khi hiếu kỳ hắn quên vẫy gọi, ngược lại là có chút vụиɠ ŧяộʍ sờ sờ, híp mắt muốn nhìn xem lão Lam đang nhìn cái gì.

xưa nay, Thanh Huy muốn trộm Già Lam làm gì thì hậu quả đều là đau đớn thê thảm, lần này cũng không ngoại lệ.

Khi hắn bị ném cổ áo ra khỏi gian phòng ngã một cái thật mạnh, hắn mới nhớ lại chuyện đã trải qua trước đó, yên lặng nắm tay nhìn bên trong bất động, nhìn thế nào cũng không giống như là vừa vặn ném hắn ra ngoài vẫn đang nhìn thứ gì đó của Già Lam, ngữ điệu ngàn quay về trăm chuyển ai oán bốn sinh kêu một tiếng:

- Sư phụ...

Vào đi.

Nắm chặt đồ vật cất kỹ trong tay, Già Lam quay đầu lại với vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Thanh Huy bởi vì câu nói này của hắn mà lưu loát bò lên, khóe môi nhẹ cong cong, ánh nắng sáng mềm đánh lên, Thanh Huy vượt vào cửa phòng chân có chút không bước ra được, kết quả chính là trực tiếp bị trượt chân, mặt lại ăn đầy miệng tro.

Xùy...

Khi ngã xuống, Thanh Huy giống như nghe thấy Già Lam cười một tiếng có chút vui vẻ, sau đó hắn cảm giác được, vậy thì một phát, té gặp!

Cũng may đầu óc của Thanh Huy đúng lúc về đúng lúc, hoàn hồn lại, dù sao vẫn còn nhớ chính sự.

Sư phụ, ngươi cảm thấy đại hội võ lâm như thế nào?

sờ đến bên cạnh ngồi xuống, Thanh Huy có chút câu nệ. Dù sao thì trong lòng hắn vẫn có chút e ngại Già Lam, một thầy một trò, cuối cùng cũng sẽ có chút sợ hãi.

Mặc dù trước đó, Thanh Huy đã làm mấy lần không thể nói mơ và có mấy lần không thể gọi là Già Lam phát hiện phản ứng. Hắn có thể tưởng tượng, nếu để cho Già Lam biết...

Thanh Huy cảm thấy phía dưới lộ tin tức không, rất đau lòng.

Không bằng cái gì.

Vẻ mặt Già Lam lạnh lẽo, không có chút hứng thú nào đối với chuyện này.

Hả? Nghe nói là vì xua đuổi Ma Giáo, giúp đỡ Chính Nghĩa.

Thanh Huy ngồi xuống phía trước:

- Cũng là có liên quan đến bảo tàng, nhân sĩ võ lâm chính nghĩa không muốn bảo tàng rơi vào trong tay ác nhân, vì dân chúng mà sinh... Sư phụ, ngươi làm sao lại có vẻ mặt này?

Hắn còn chưa nói hết câu thì Thanh Huy đã phát hiện ra ý trào phúng cực điểm trên mặt Già Lam, giống như hắn đang nói là chuyện gì đó không đáng lưu lại.

Ngươi muốn đi à?

Già Lam không trả lời vấn đề của Thanh Huy, mà hỏi lại một câu.

Ừm, muốn đi.

Thành công bị chuyển dời lực chú ý:



- Cho tới bây giờ chưa từng thấy qua...

Thật ra, Thanh Huy chỉ là tò mò một đường võ lâm hào kiệt, công phu tỷ thí, từ trước đến nay nhất định rất đặc sắc. Nam nhân, không có năng lực theo đuổi. Thanh Huy thừa nhận, hắn muốn đi đại hội võ lâm là vì cũng đi khoa tay với người khác, không vì sao minh chủ võ lâm lại chỉ vì xem mình tới ngọn nguồn mấy cân mấy lượng.

Dù sao thì tuy núi Thiên Cốt cũng có các loại thủ đoạn, nhưng tóm lại vẫn là một ngọn núi nhỏ, không thể so sánh với giang hồ rộng lớn được.

Vậy thì đi thôi.

Ai? Sư phụ, ngươi đồng ý rồi chứ?

Ừm.

Được rồi! Vậy ta thông báo thiếu khanh đi! Đến Mai Nhất Diễm lên đường!

Thanh Huy thích ra ngoài nhìn, trước đó nhìn thấy Già Lam cũng một mặt chê ngược lại cho rằng hắn không trở về, ai biết hắn lại đáp ứng, trong lúc nhất thời hắn thật muốn xông lên ôm Già Lam. Nhưng mà đây cũng chính là Thật nghĩ, hắn không có can đảm làm việc.

Thông báo?

Hai chữ lành lạnh cứng rắn kéo Thanh Huy chạy ra bên ngoài:

- Thông báo gì? Lập tức khởi hành.

Hả? Không đi cùng với mấy người thiếu khanh à? Bọn họ cũng đi đại hội võ lâm, chúng ta cùng nhau đi lên, trên đường có người chiếu ứng!

Thanh Huy giải thích với Già Lam hắn muốn đi thông báo cái gì, kết quả nhìn thấy Già Lam nhíu mày.

Nhưng nghe không hiểu ta nói cái gì? Lập tức lên đường.

Giống như tháng chạp trời đông giá rét, câu nói này dẫn dắt đao quét đến trên mặt Thanh Huy, lập tức làm cho hắn lui về không dám nhắc lại chuyện thông báo cho Du Thiếu Khanh.

Trời nóng như thiêu đốt, Thanh Huy không muốn hôm nay nóng bức như thế, một bình nước đã bị hắn uống sạch, nhưng hắn vẫn khát.

Sư phụ, ta khát. Sao ngươi không uống nước gì cả?

Thanh Huy nhìn về phía Già Lam ngay cả lạnh cũng không ra một giọt, trong lòng cảm thán công phu này cao chính là có thể coi thường trời đông giá lạnh và nóng bức.

Già Lam không để ý tới hắn, chỉ ném bình nước cho hắn. Thanh Huy cũng chỉ đành ngậm miệng lại.

Lắc lắc ung dung đi hơn nửa ngày, cuối cùng cũng đến lúc mặt trời lặn lên một thôn trấn, hai người mới không cần ngủ ngoài trời.

Hai người sư đồ xuất hành, tất cả chuẩn bị đều là đồ đệ. Bởi vậy khi tiến vào thôn trấn, Thanh Huy đang vội vàng tìm quán trọ, nuôi ngựa và nghe ngóng tin tức đi đường Tùng Sơn.

Bởi vì, hai người bọn họ cũng không biết đường đi như thế nào. Lúc ấy, khi Thanh Huy phát hiện ra điểm này thì đã kinh ngạc rất lâu.

Sư phụ của hắn lại không biết đường.

Ngươi có biết đại hội võ lâm gần đây náo nhiệt như vậy, vì sao Ma giáo lại không có một chút tiếng tăm nào hay không?



Trong quán trọ, Thanh Huy vừa mới ngồi xuống, đã nghe thấy tiếng nói chuyện cách đó không xa. Lập tức hắn dựng thẳng lỗ tai lên, cẩn thận lắng nghe.

Vậy thì có gì, tất nhiên là những người cùng hung cực ác kia sẽ nói chúng ta phải đối phó với bọn hắn, toàn bộ kẹp đuôi chạy trốn thôi!

Đúng vậy đúng vậy, chỉ là một Thiên Ma giáo!

Ha ha ha.

Tiếng cười trung khí mười phần vang lên khắp quán trọ, làm cho không ít người ghé mắt nhìn qua. Thanh Huy cũng chỉ nhìn qua loa.

Các ngươi cho rằng Thiên Ma giáo đều là hạng người vô năng à? Chỉ là đội áo đen của bọn hắn đã làm cho người nghe tiếng táng đảm, hắn dẫn đầu người máy càng nghe nói hút máu luyện công!

Người mở đầu nói chuyện đột nhiên tăng lớn âm lượng, làm cho mọi người sợ hãi thán phục:

- Đồng nam đồng nữ đều là đối tượng để hắn lược kiếp! Bọn hắn...

Vậy quả phụ thì sao?

Đột nhiên có một giọng nói trong trẻo hèn mọn vang lên, nhất thời làm cho mọi người cười vang.

Ít đi vào khoa làm trò cười đi!

Hắn quát lớn một tiếng, tiếp tục nói:

- Còn có tứ đại hộ pháp, Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ, nhưng đều là cao thủ nhất đẳng... Càng đừng nói giáo chủ Tử Mặc bọn họ, không ai biết võ công của hắn rốt cuộc như thế nào, đều đã biết... Tất cả đều đi gặp Diêm La Vương... Đến đây uống rượu, ăn xong chúng ta nghỉ ngơi một chút, sáng mai lên đường!

Lại

Mọi người một trận hư thanh, sau đó nói cho người khác biết về tình huống của Ma giáo!

Ngươi này, nửa ngày không đánh ra được cái gì! Sao ngươi không nói, trên đường đi đến Tùng Sơn, không ít nhân sĩ võ lâm bị người mai phục công kích đâu? Vậy khẳng định là người trong ma giáo!

A, đúng đúng đúng, rác rưởi!

Tiếp đó, đều là tiếng thảo phạt đối với Ma giáo, Thanh Huy lười nhác nghe, ngược lại rất cảm thấy hứng thú đối với tên của giáo chủ kia.

Tử lặng yên? Không biết là ai?

Thanh Huy buông đũa nhìn Già Lam:

- Sư phụ, nghe nói đại đệ tử chính là Tử Tự Bối, nhưng ta chưa từng nghe qua cũng chưa từng gặp. Hắn đã không ở trên đỉnh từ sớm đúng không? Sẽ không biết và sư huynh của hắn, bên ngoài không ai biết là Thiên Cốt phong, lại là Bách Hiểu Sanh. Vậy Giáo chủ Ma Giáo cũng là Thiên Cốt phong của chúng ta, sau đó...

Thanh Huy tận tình kéo dài, sau đó cúi đầu trong ánh mắt gϊếŧ người của Già Lam, không dám nói thêm gì nữa Giáo chủ Ma Giáo và bọn hắn là người cùng một phái.

Loại chuyện này, vẫn là đừng nói loạn, dù sao đối phương cũng không phải là người tốt, là đại ma đầu cùng hung cực ác.

Thanh Huy nhìn thấy vậy nhận lầm, lại không chú ý đến đáy mắt Già Lam xẹt qua một tia sáng khác thường.