Chương 30: Được Bảo Ẩn Cần Lam Giới

Toàn bộ giang hồ đều biết cuộc chiến giữa Kỳ quốc và Hoàng quốc là Kỳ quốc thua.

Vốn Kỳ quốc chiếm ưu thế tuyệt đối, bởi vì Phiêu Kỵ tướng quân Tư Đồ Minh Triết của Hoàng Quốc đắc lực nhất từ quân bất động, đảm nhiệm Kỳ quốc một gϊếŧ mà tiến, toàn bộ nhờ vào các tướng lĩnh khác tay chân vội vàng chống đỡ Hoàng Quốc, lại trong một đêm, đột nhiên làm cho Kỳ Quốc lui quân, chiến sự hai nước lập tức dừng lại.

Chuyện đột nhiên như vậy, chỉ vì xây dựng thành sư cho một quốc gia như Kỳ quốc, Lam Giới.

Lam Giới tuổi trẻ chu du tứ phương, cuối cùng ở Kỳ quốc định ra, bằng vào một đôi tay khéo léo và khôn khéo nhận thưởng thức, mà bọn hắn nhất là cửa thành kiên cố, đều là một mình Lam Giới bày kế. Lần này đột nhiên làm phản, làm cho người của Kỳ quốc ứng phó không kịp, không những bị người khác mang hoàng thất, mà các loại bản vẽ càng đều rơi vào trong danh sách hoàng gia, làm cho Kỳ quốc nguyên khí đại thương!

Lam Giới Liên Dạ đào thoát, Kỳ quốc hạ lệnh thưởng ngàn lượng hoàng kim và tước vị cho người trên cổ Lam Giới, mà lời đồn về việc cần phải có được Lam Giới vừa truyền ra, triều đường giang hồ gần như đều tập trung toàn bộ ánh mắt vào một cái Lam Giới.

Cho nên, sư huynh Lam Giới bị người khác gọi là "Nhân Tiên Đoạt Trước" mang đi, cũng là trong dự kiến của sư phụ ngươi rồi?

Thanh Huy nghe xong như là tổng kết, Già Lam gật đầu.

Lúc này, Thanh Huy đã từ dưới đất bò dậy, đi theo Già Lam vào phòng.

Trước đó, khi hắn nhào về phía Già Lam thì Già Lam nghiêng người tránh qua, duỗi ra hai ngón tay mang theo y phục của Thanh Huy, đánh hắn từ đâu ném về đó.

Thanh Huy ăn đến miệng đầy bụi, sạch sẽ bò lên, đi rửa mặt trong ánh mắt của Già Lam, sau đó cùng với Già Lam xuống núi.

Trên đường xuống núi, Già Lam đã nói rõ ràng với Thanh Huy về chuyện có liên quan đến Lam Giới, đồng thời cũng làm cho Thanh Huy biết tầm quan trọng của Lam Giới.

Ừm, hoặc giả, hắn tự rời khỏi, bởi vì có người phát hiện nơi ẩn thân của hắn.

Già Lam gật đầu biểu thị chuyện này có hai khả năng.

- Vậy, nếu muốn đi tìm hắn thì chẳng phải là như là rút hết châm sao? Các phương các phái đều lại tìm hắn. Đúng rồi, để các sư huynh đệ cùng nhau tìm đến thì sẽ không biết được bao nhiêu đâu?

Thanh Huy đẩy dây leo đang ngả vào trên đường nhỏ của Già Lam ra, quay đầu hỏi Già Lam.

- Không cần.

Già Lam lắc đầu:

- Không ai biết, Lam Giới là người trong Thiên Cốt phong.

- Hả?

Lần này, Thanh Huy thật sự kinh ngạc:



- Không biết là người trong Thiên Cốt phong à?

- Nếu như biết thì đầu mâu của Kỳ quốc đã sớm chỉ về phía chúng ta rồi.

Già Lam cong khóe môi cười rất là trào phúng.

Giật mình hiểu ra, lúc này Thanh Huy mới phản ứng lại.

- Vậy sao không cho người khác biết là người của núi Thiên Cốt chúng ta?

- Ngươi chỉ cần biết, trong giang hồ không có núi Thiên Cốt, thuận tiện.

Sau khi xuống núi, Thanh Huy vẫn luôn suy nghĩ về câu nói này của Già Lam, bởi vì sau đó hắn không nói nữa, chỉ là một môn tâm tư đi đường, có lẽ suy nghĩ về chuyện khác, nhưng hắn không nói.

Có thể làm cho Thanh Huy suy nghĩ, chính là sư huynh nói là người của giang hồ, nhưng mỗi lần hắn truyền về đều là một chút tình cảm yêu thích đường phố Hoa Liễu, không có một chút ý nghĩa và dinh dưỡng nào.

- Chẳng lẽ là do núi Thiên Cốt trải rộng rất nhiều nơi à?

Thanh Huy nhún nhún vai, lúc này chỉ cảm thấy từ chỗ của mình thật sự là có rất nhiều câu đố.

Hai người chỉ có một con ngựa, bởi vậy cần phải đi An Dương bổ sung vật tư.

Chuyến đi này, làm cho tâm viên ý mã của Thanh Huy, cùng với Già Lam ngồi cùng, hai người đương nhiên là phải đến gần, hoa mai này Thanh Huy không có cách nào tránh được, vải vóc cọ sát đủ để làm cho mặt Thanh Huy đỏ tới mang tai.

- Nếu còn loạn động nữa thì tiếp tục chạy cho ta.

Già Lam đang nắm giữ dây cương lạnh lùng mở miệng, để cho Thanh Huy ngồi sau lưng hắn loạn xoay ngồi thẳng không dám cử động nữa.

- Cái kia, sư phụ... Dừng lại đi.

Da đầu cứng ngắc mở miệng, Thanh Huy giật giật quần áo của Già Lam.

- Sao vậy?

Kéo căng dây cương, Già Lam có chút kỳ quái quay đầu lại nhìn, kết quả lại phát hiện Thanh Huy xuống ngựa một đoạn, chạy vòng quanh ngựa, ngẩng đầu lên nhìn Già Lam mở miệng:

- Sư phụ ngươi đi thôi, ta ở phía sau đi theo!

Nàng hơi nhíu mày nhìn Thanh Huy chạy trốn, ánh mắt sắc bén của Già Lam từ trên khuôn mặt ửng đỏ của nàng một đường nhìn xuống, vừa đến eo dây, Thanh Huy đang lập tức chạy đi không cho xem, một mặt cọ đỏ lên.

Không thể phủ nhận, Thanh Huy lại bắt được thú. Trong lòng hắn chửi mình, cũng muốn dùng phương thức chạy trốn để trừng phạt mình.



- Như vậy...

Già Lam có chút ngẩng đầu lên, khi Thanh Huy đang vạn phần chờ mong hắn nói cái gì thì khóe miệng cong lên thành một đường cong xinh đẹp lại giảo hoạt, khớp xương rõ ràng tay cầm roi gấp, giơ lên hung hăng quất vào mông ngựa, hai chân kẹp lấy bụng ngựa, con ngựa hí dài một tiếng, lập tức nhấc chân vọt ra ngoài, bụi bay lên vồ lấy mặt Thanh Huy!

- Sư phụ! Đừng nhanh như vậy chứ!

Thanh Huy thảm thiết lên tiếng, sau đó lập tức thi triển khinh công đuổi theo bóng dáng chạy nhanh phía trước, trong lòng kêu khổ không thôi.

Thế là, đợi đến khi đến thành An Dương, Thanh Huy gần như mệt mỏi như chó.

Hai tay chống đầu gối, Thanh Huy thở mạnh, tức giận, cảm thấy yết hầu như bị nhóm lửa đốt cháy, rất muốn uống nước! Mà Già Lam thì một thân trong nháy mắt đã dừng ở bên cạnh Thanh Huy, và hắn tạo thành một tổ hợp kỳ quái.

Người đi ngang qua gần như đều sẽ nhìn một chút, đại khái cùng với nam nhân mệt đến đầu lưỡi cũng phải thè ra kia, nhưng chỉ cần nhìn thấy một lần người trên lưng ngựa tinh xảo như vậy, đều sẽ có thể đi theo một người như vậy, mệt mỏi thành lớn như vậy cũng là hạnh phúc.

Cho nên, Thanh Huy đau đớn, đồng thời cũng vui vẻ.

Phong trần mệt mỏi, Thanh Huy bị Già Lam ném tới quán trọ đi tắm rửa, hắn sai người đi đặt mua một chút đồ ăn, hắn thì tự gọi một bàn đồ ăn ở lầu hai chờ Thanh Huy đi ra dùng cơm.

Lục lần lượt, đồ ăn không kém hơn bao nhiêu, đồ ăn đạm bạc, đồ ăn mặn, đều có. Đồ ăn đạm bạc chính là hắn, đồ ăn mặn là cho Thanh Huy một chút.

Khách quan là người nơi khác à? Nhìn lạ mặt quá! Quán rượu của chúng ta là tốt nhất ở An Dương, ngài đến đúng chỗ, đảm bảo ngài ăn vui vẻ, ăn hài lòng!

Tiểu nhị mang đồ ăn lên định tìm chút lời nói trò chuyện, nói khách nhân rằng cuối cùng cũng nhận được chút tiền thưởng, mà lần này hiển nhiên hắn chọn lầm người, Già Lam căn bản không để ý tới hắn, chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý tới chuyện đã biết.

Thế là, tiểu nhị cửa hàng chỉ có thể lui ra. Vốn dĩ là một chủ nhà hào phóng có tiền, ai biết là một gia đình lạnh lùng.

Lúc này chính là lúc ăn trưa, người đến nơi này thật nhiều, Già Lam tùy tiện nhìn qua, mười bàn có tám bàn là nhân sĩ giang hồ, tên Hán thô lỗ so tài đều là một chút, một mùi mồ hôi từ từ từ lễ Mi sa, làm cho lông mày Già Lam nhíu lại.

- Sư phụ! tắm xong rồi thì thoải mái đi!

Một tiếng nhẹ nhàng khoan khoái làm cho Thanh Huy vui vẻ không thể nào, làm cho đối diện Già Lam nhìn đầy bàn tửu tửu lập tức cầm lấy đũa gắp khối thịt kho tàu vào trong miệng:

- Ừm... Ừm! Sư phụ ngươi mau thử đi, mùi vị này thật không tệ!

Già Lam nghe vậy cầm lấy đũa, đồng thời không gắp đồ ăn mặn mà đưa rau xanh vào trong miệng.

- Thanh Huy? Không phải ngươi đi tìm người rồi à? Sao lại trở về rồi? Hắn là ai?

Giọng nói quen thuộc truyền đến, Thanh Huy đang lấy cơm, vừa nhấc đầu đã nhìn thấy Du Thiếu Khanh kinh ngạc nhìn mình.