Chương 29: Cùng giường chung gối đêm khó giấu

Thanh Huy chỉ là tùy tiện nói, cũng không định đi tìm Già Lam, ngay cả một cái bóng cũng không có, nhưng hắn không ngờ sau khi hắn nói xong, Già Lam lại gật đầu, còn từ trong cổ chậm rãi phát ra tiếng cực kỳ lười biếng: Ừm.

-Sư phụ, ta nói là đi tìm bảo vật... Muốn tới đó à?

Sợ Già Lam không rõ tình huống, hai tay Thanh Huy liều mạng khoa tay, kết quả dừng tay trước ánh mắt rất là chê của Già Lam.

-Ta sẽ không nói?

Già Lam hừ nhẹ một tiếng, đứng dậy nhìn giường chiếu cũ nát duy nhất trong nhà, bắt đầu chỉ huy Thanh Huy làm việc.

Thu dọn giường sạch sẽ, lại dùng y phục sạch sẽ đệm lên, lại không dùng quần áo của Thanh Huy hắn cũng được. Đương nhiên lúc này, Thanh Huy là một triệu một trăm một ngàn một trăm mười một hắn nguyện ý, vui vẻ cởϊ áσ choàng đệm trước đó bọc ở dưới một tầng, lại cởϊ áσ ngoài trên đệm.

-Vậy sư phụ, không đóng cửa, ta tìm xem chỗ nào sạch sẽ...

Vội vàng chút gì đó không thể làm được, Thanh Huy sửng sốt không tìm được nơi nào có thể dùng đệm chăn sạch sẽ, đầu đầy mồ hôi, vừa chuyển thân, phát hiện lão Lam đang cầm một cái chăn gấm màu xanh nước biển trải lên.

-Sư phụ, cái này ở đâu?

-Ta mang đến.

...

Đúng rồi, trước kia hắn đang định ở lại đây một đêm... Vậy hắn vừa vặn bận rộn chút gì không hạ không phải là làm không công rồi sao? Đương nhiên, Thanh Huy như vậy là không dám nói, chỉ có thể vừa nhìn giường của Già Lam trải xong, suy nghĩ một chút xem hắn nên nghỉ ngơi ở đâu.

Nhưng Già Lam lại phân phó:

- Gác đêm bên ngoài.

-À, được rồi.

Thanh Huy lập tức lên tiếng, quay người đi ra ngoài, sau đó mang theo cửa vào, ngồi xuống ở cửa, hai mắt nhìn chằm chằm bên ngoài, thỉnh thoảng có sói gào, đương nhiên côn trùng là nhiều nhất.

-Được... Lạnh... A...

Thanh Huy quần áo cởi đến có chút nhiều, mặc dù là người tập võ, nhưng hắn không tinh thông, nội lực cũng chỉ ở mức trung tầng, ban đêm trong núi này rất lạnh, bởi vậy mới không ngồi xổm bao lâu, hắn đang có chút không chịu nổi.

Ba ba đáng thương quay đầu nhìn cửa sau lưng, lại từ khe hở đơn sơ nhìn thấy, hình như Già Lam đã nằm ngủ. Không có âm thanh gì.

Nghĩ đến đây, Thanh Huy đột nhiên hăng hái, lập tức gắt gao bảo vệ cửa. Hắn còn nhớ rõ, đêm qua bên trong Già Lam chính là như vậy, sau khi vào nhà đã đi rồi, lần này hắn lại đồng ý cùng hắn tầm bảo, đừng đi nữa...

Cũng không biết nói bao lâu, dù sao thì Thanh Huy cũng đã thay đổi tư thế rất nhiều, nhưng cũng đã tê một cái chân rồi, hắn nghe thấy bên trong giọng nói của Già Lam không mang theo chút buồn ngủ nào.



-Vào đi.

Tin mừng là như thế, Thanh Huy lập tức nhớ tới thân thể, kết quả quên chân nha, lảo đảo trực tiếp phá cửa!

Chi chi nha nha, cuối cùng cũng đến lúc thọ chung chính thức:

- Bốp một tiếng ầm ầm ngã xuống đất.

-Sư phụ...

Tên đầu gỗ có chút vô tội nhìn cửa nhà dưới đất, lại giơ tro bụi lên nhìn về phía Già Lam đang đứng, nuốt nước miếng nước miếng.

-Bảo ta xây xong cửa cho ta.

kiềm chế nộ khí, đôi mắt xinh đẹp của Già Lam giống như có phong bạo đang ngưng tụ.

-Đúng đúng, ta lập tức làm ngay!

Đáng tiếc là Thanh Huy không phải là người chế tạo ra, chắp vá cửa gỗ cả buổi trời cũng không thể chuẩn bị tốt, làm cho hắn đầu đầy mồ hôi, cuối cùng vẫn là trực tiếp mang một cái bàn màu nâu cổ xưa duy nhất trong phòng đến cửa.

-Sư phụ, đến cửa rồi.

Thanh Huy coi như hài lòng đối với kiệt tác của mình. Nhưng Già Lam nhìn thấy Thanh Huy làm ra loại chuyện ngu xuẩn này chỉ là quẹo khóe mắt, không lên tiếng, trực tiếp trong nháy mắt đốt cháy ánh nến, kéo đệm chăn lên rồi nằm xuống.

Thanh Huy:

- ...

Lập tức người cảm thấy mình thật đáng thương suy nghĩ một chút, ngồi xuống ở góc tường. Mặc dù đi vào nhưng vẫn lạnh lẽo, bức tường này không có tác dụng, lộ ra tin tức. Từ trong khe hở tinh tế, hoặc là từ chỗ nào đó không biết nói rót vào, làm cho hàm răng của Thanh Huy va chạm.

Suy nghĩ một lát, Thanh Huy từ từ lau đến bên giường, sau đó dứt khoát ngồi xuống, như vậy cách đầu gió xa rất nhiều.

Thoả mãn.

-Đi lên đi, nằm ở bên cạnh.

Có lẽ là không chịu nổi nữa. Thanh Huy ở bên cạnh bắt đầu làm động tác, cuối cùng Già Lam cũng phát ra một tiếng than nhẹ, để cho hắn lên giường, nhưng chỉ có thể nằm một lát. Nhưng đối với Thanh Huy thì đây quả thực là một sự ban ân, vì vậy hắn lập tức dùng tay chân để bò lên, cẩn thận nằm ở bên cạnh Già Lam.

Già Lam hô hấp rất chậm, cũng rất nhẹ, cao thủ từ trước đến giờ hô hấp đều cực nhẹ, nhưng đối với Thanh Huy thì lại rất lợi hại, giống như trực tiếp hô hấp trong đầu hắn, trực tiếp làm loạn suy nghĩ của hắn. Hắn lập tức cảm thấy bò lên giường cùng Già Lam nằm song song cũng không phải là một hành động sáng suốt, không phải là chuyện làm cho người ta vui sướиɠ, trái lại tra tấn rất lợi hại.

Không hiểu, Thanh Huy nghĩ đến lần đó hắn trúng độc làm mộng, hắn đã ôm sư phụ của hắn vào, tuy sau đó hỏi hắn có thật sự làm như vậy hay không, Già Lam nói không có, nhưng ký ức chân thật đêm đó vẫn làm cho Thanh Huy ngẫm lại thì tim đập nhanh.



-Ngươi đang làm gì vậy?

Giống như là phát hiện Thanh Huy không đúng, đặc biệt là tăng thêm hô hấp, làm cho Già Lam có chút kỳ quái lên tiếng muốn hỏi.

-Không, không có gì, sư phụ ngươi mau ngủ đi!

Thanh Huy chuyển qua bên cạnh, không dám để cho Già Lam phát hiện ra khác thường của hắn. Hắn lại đáng chết muốn làm loạn sư phụ của mình! Quả thật là nên chết! Đưa tay hung hăng bóp đùi, trong lòng Thanh Huy có chút hoảng hốt, nếu không có hoa mai đặc biệt trên người Già Lam tiến vào trong xoang mũi làm cho hắn càng không ra được, luôn chuyển qua bên cạnh, kết quả...

"Phịch" một tiếng, Thanh Huy trực tiếp chuyển đến bên giường, sau đó ngã xuống đất!

...

Trầm mặc một lát, giọng nói lạnh lẽo xen lẫn với tức giận của Già Lam truyền đến:

- Thanh Huy, nếu như ngươi đang bất an, thì cút ra ngoài cây đợi một đêm cho ta!

Thanh Huy muốn khóc không ra nước mắt.

Không dám nói thêm lời nào, hai chân kẹp chặt ở góc tường nghiêm túc tỉnh lại tâm trạng của mình, hắn bẩn như vậy, không chịu nổi, lại còn có lòng muốn thụ nghiệp (võ) với mình, quả thực là tội không thể tha!

Suy nghĩ kéo kéo giật nhẹ nghĩ lung tung, Thanh Huy cũng dựa vào vách tường từ từ ngủ, chuyện giữa hai chân cũng quên sạch sẽ.

Một đêm đến hừng đông, Thanh Huy ngủ có chút cổ chua, lúc lên cổ cũng có chút chuyển không được, eo cũng cứng lại, lúc đứng thẳng giống như phát ra một tiếng "rồi".

Quả thật ban đêm dựa vào tường ngủ vẫn là có hại quả nhiên.

Cầm lấy áo choàng trên vai xuống, Thanh Huy xoa nhẹ bả vai, ánh mắt nhìn xung quanh, trong nháy mắt đang trừng lớn mắt!

Già Lam, lại! Không! Nhìn thấy!

-Sư! Cha!

Ném áo choàng ra, như gió xông ra mở cửa, Thanh Huy kêu xé lòng.

Hắn thật sự không muốn sư phụ của hắn rời khỏi.

-Gọi hồn à?

Lâm Tử đang chuẩn bị xuống núi tìm người, một giọng nói lành lạnh từ bên cạnh vang lên, lập tức làm cho tâm thần của Thanh Huy đập mạnh, tìm kiếm giọng nói kia nhào qua.

-Sư phụ! Ta sợ ngươi lại đi rồi!