Chương 3: Sửa Đổi Đùa Giỡn Sư Phụ Hạ Tràng

Hồi tưởng lại, Thanh Huy cho rằng đêm đó ánh trăng rất sáng ngời, quá đẹp.

Nếu như hắn không bị thanh lâu cực kỳ phong lưu ở trong cửa sổ âm thầm truyền về ngõ Nguyệt Hoa, thì hắn sẽ không bao giờ đi theo Thanh Minh đi chơi nữa. Nếu như hắn không đi theo Thanh Minh đi thanh lâu thì hắn sẽ không bao giờ bởi vì không thích ứng được mà tới trong viện nữa. Nếu như không phải bởi vì đêm đó ánh trăng quá đẹp mà. Hắn sẽ không biết mắt hắn đã bị mù ngay cả bóng dáng sư phụ của hắn cũng không nhìn ra.

Tóm lại, nhớ tới chính là nước mắt!

Khi đó, ánh trăng như nước chảy nghiêng trên một bộ thanh sam, bóng lưng cao lộ ra vẻ lành lạnh, tuyệt đại phong hoa.

Thanh Huy cảm thấy khi đó hắn tất nhiên là bị mỡ heo làm tâm trí mê muội, trong đầu không có một sợi dây cung, nhìn tấm lưng kia trái tim hắn nhảy nhanh, bước chân không khỏi tự chủ di chuyển, sau đó nói ra lời không nhớ là học được từ đâu mà đang từ trong miệng đυ.ng tới.

- Đêm dài không có tâm trạng để ngủ, mỹ nhân ngươi cũng đi ra ngoài đi? Không bằng uống một chén rượu, kết giao bằng hữu...

Sau đó, bóng lưng người có phong hoa tuyệt đại kia, đang xoay người, cái cằm của Thanh Huy cũng không khép lại được.

Đây quả thực là tự tìm đường chết!

Hắn mở miệng đùa giỡn sư phụ của mình!

- Hai người các ngươi sẽ được hưởng thụ. Hoa Thiên tửu, không rơi xuống, đẹp chứ?

Một hàm răng trắng như lóe hàn quang dưới ánh trăng, làm cho Thanh Huy không thể nói ra một câu giải thích, chỉ cúi đầu không nói lời nào.

Sau đó... Tiêu Diêu còn đang trong phòng bỗng nhiên trở nên xanh mét, bị gọi lên, nhìn thấy vẻ mặt Già Lam lập tức biến thành màu xanh, năm màu xanh lá.



Già Lam không nói gì, chỉ hừ cười một tiếng, sợ hãi làm cả người Thanh Huy lắc một cái, Thanh Minh nuốt nước miếng một cái, sau đó không ngừng lại.

Bà ngoại rất muốn trở về núi, chỉ không chừng chờ bọn hắn sẽ là cái gì đó.

Mà hiện tại, hắn là bị mọi người ở trước mặt Già Lam giáo huấn một trận, mà sau khi Thanh Minh... Thanh Huy nắm tóc, phát hiện trở về thì không nhìn thấy người khác nữa, chẳng lẽ lại bị ném vào trong động đá sau núi à?

Nếu thật sự là như vậy thì Thanh Huy chỉ có thể A Di Đà Phật, nói tiếng xin lỗi.

Gió thổi khẽ, Thanh Huy nhìn về phía gian phòng nhỏ giữa hồ, bên ngoài hành lang cũng có một bóng người đang ngồi, nước mắt chảy xuống.

Với công lực của Già Lam, ở ngoài trăm mét hẳn là biết hắn tới, huống chi hắn lại không ẩn núp. Mà hiện tại, Già Lam đang an vị ở đó, giống như chuyện gì cũng không xảy ra, Minh Đế đang rảnh rỗi đọc sách, rõ ràng là có chủ tâm vạch mặt hắn.

Phiền muộn đứng đấy, không cho phép, hắn cũng không dám động vào hồ nước này một cái.

Lãnh địa tư nhân, bản quyền sở quy, Thanh Huy quy củ đứng ở trên hồ, gió nhẹ thổi qua, nhấc lên da gà cả người nổi lên.

- Đến đây đi.

Đừng ngồi chờ đợi nửa canh giờ nữa, người đọc sách cuối cùng cũng mở miệng lên tiếng.

Thả lỏng khẩu khí, Thanh Huy nhếch khóe miệng lên, cuối cùng cũng có thể đi qua.

Thi triển khinh công, Thanh Huy vượt qua vùng nước này đến căn phòng nhỏ, nhẹ nhàng nâng lên.

Vậy thì ở núi Thiên Cốt, cho dù ngươi có tập văn hay là tu võ thì cũng phải học được một chút tài nghệ. Đó chính là khinh công. Không phải vì những thứ khác, khinh công không tốt thì đừng nghĩ đến chuyện xuống núi.



Vì sao?

Muốn xuống núi thì phải đi qua các bậc đá trắng cao trăm mét, bên cạnh là các bệ đá dùng để các đệ tử ngày thường luận bàn võ nghệ, bên cạnh là vách núi không nhìn thấy đáy, đối diện mới là con đường xuống núi, mà ở khoảng cách gần hai trăm mét chỉ có một cái xích sắt vắt ngang ở giữa.

Không có khinh công thì đừng xuống núi, cả đời chết già ở đây là được rồi. Bởi vậy, cho dù là đệ tử không sáng chói nhất thì khinh công cũng là tốt nhất, gặp phải loại hình đuổi gϊếŧ gì thì vẫn có thể chạy trốn.

- Ngươi tới rồi, còn muốn cùng vi sư bàn bạc một chút à?

Chân vừa mới đứng vững, Thanh Huy đã nghe thấy lời nói của Già Lam, lập tức, suýt chút nữa rơi xuống nước.

- Không phải, không phải, ta tới bắt kiếm, kiếm của ta, kiếm của ta, kiếm của ta...

Nói xong, Thanh Huy đột nhiên cảm thấy lời này làm sao có chút khó hiểu.

- Kiếm?

Già Lam liếc mắt nhìn thanh kiếm đặt bên cạnh hạ thân:

- Cầm lấy đi.

- Đa tạ sư phụ!

Tiếng nói hạ xuống, Thanh Huy đã đi về phía trước, thích tư đưa tay muốn bắt kiếm, kết quả tay còn chưa chạm tới đã đột nhiên phát hiện sau lưng có một trận kình phong, lập tức quay người muốn tránh né, lại không ngờ sau lưng tập kích Già Lam hắn càng nhanh hơn, gần như là trong nháy mắt đang di chuyển đến bên phải của Thanh Huy muốn tránh né, chân chính hung hăng giẫm lên eo của Thanh Huy!