Chương 28: Đã Sớm Mất Tích Thanh Giới

Hiện tại, Thanh Huy biết vì sao chỉ là tiếp một người, lại chia thành nhiều cấp độ như vậy. Chỉ sợ là trên người sư huynh Thanh Giới kia có thứ gì đáng tiền làm cho người ta đỏ mắt, dẫn người cắn chặt không tha.

Như vậy đến một lần...

Thanh Huy nhìn hai người đang dần dần đi xa, cẩn thận khởi hành, động tác nhẹ nhàng nhanh nhẹn theo sau.

Lần này, chỉ cần Thanh Huy muốn đi theo thì không cần phải tốn sức tìm kiếm. Hắn đã tính toán kỹ, chỉ cần đi theo bọn hắn đến chỗ, sau đó giải quyết hết bọn hắn là được!

- Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ trực sẵn.

Thanh Huy khởi hành đuổi theo lại bắt đầu tiếp tục hai người, bỗng nhiên một trận gió đêm thổi qua, làm cả người Thanh Huy nổi da gà, trong lòng bỗng nhiên hiện lên một tầng bất an:

- Cái này... Còn có người ở phía sau chim sẻ?

Sau khi Thanh Huy cảnh giác nhìn về phía sau, cái gì cũng không phát hiện, nhưng toàn bộ người lại không dễ dàng như trước đó, treo lên mười hai phần tinh thần để ứng đối với tất cả những chuyện có thể xảy ra.

Khi hắn bình tĩnh đến quỷ dị nhìn thấy một căn phòng lóe lên ánh sáng màu vàng thì đã bị đánh vỡ.

Thanh Huy đột nhiên đứng lên, cầm lấy kiếm trực tiếp tập kích hai người kia. Lần này hắn cũng không ra khỏi vỏ, chỉ vì sau khi theo dõi đoạn đường này hai người này cũng không phải là người có võ công cao cường gì, cho nên cũng không xuống tay, chỉ muốn đánh ngã bọn hắn là được.

Trận chiến rất nhanh đã kết thúc, hai người kia hoàn toàn không biết vì sao đột nhiên bị đánh lén, đang nằm trong màn đêm lạnh lẽo.

- Lam Giới sư huynh! Mau mở cửa, ta tới đón ngươi!

Nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai, Thanh Huy mới cẩn thận tới gần căn phòng, nhẹ nói chuyện, tay vịn lấy chuôi kiếm không buông lỏng chút nào.

Nếu có người tìm thấy Lam Giới, vậy thì không loại trừ sẽ có người còn sớm hơn hắn, cho nên, hắn làm việc nhất định phải cẩn thận!

"Két két" một tiếng nhẹ vang lên, cửa chất gỗ bị mở ra. Nó có chút già nua, giống như tiếp nhận lực lượng mở cửa không tầm thường, phát ra làm cho người ta không thoải mái.

-Sư phụ?

Thanh Huy ngẩng đầu lên, không nhìn thấy kẻ địch hoặc là nhẫn xanh, trái lại là nhìn thấy một tấm ảnh hắn một đường đều đang nghĩ đến mặt!

- Sư phụ! Ngươi ngươi ngươi ngươi... Sao ngươi lại ở đây?

Thanh Huy lui lại mấy bước, nhìn người từ trong phòng ấm vàng xuất hiện, ngón tay chỉ Già Lam hồi lâu mới nói ra lời.

- Sao? Nhìn thấy vi sư ngay cả lời cũng nói không rõ rồi chứ?

Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng liếc nhìn Thanh Huy một thân hàn ý bên ngoài, Già Lam nghiêng người tránh ra một tia ấm áp ném đến trên người Thanh Huy:

- Vào đi.

Đã sớm làm tốt không gặp phải sư phụ Thanh Huy, đột nhiên từ trong phòng Lam Giới nhận thức của Già Lam nhìn thấy Già Lam, trong lòng hắn kinh ngạc không thôi. Nhưng hắn vẫn rất nhanh đi vào, nhìn bóng lưng Già Lam không rời mắt.



- Ngồi đi.

Giống như khi ánh mắt của Thanh Huy nhìn về phía không khí, Già Lam cũng không nhìn Thanh Huy một cái, chỉ một chữ đơn giản, Thanh Huy lập tức ngồi xuống.

Sư phụ... Cái kia, sư phụ, Lam Giới sư huynh đâu? Sao không thấy đâu nữa?

Chỗ bàn tay lớn, Thanh Huy ngay cả phần dưới cùng của cái bàn cũng không buông tha, từng người nhìn qua đều không nhìn thấy bóng người, chỉ có thể hỏi hắn mở cửa, xem ra trước đó Già Lam ở đây.

- Không gặp.

- Không gặp à?

- Ừm.

Già Lam nhìn xung quanh, vẻ mặt kinh ngạc không bằng Thanh Huy, giống như trước kia đã biết Lam Giới sẽ không ở đây.

-Vì sao?

Thân thể hắn nghiêng về phía trước, Thanh Huy lần thứ hai xuống núi, lần đầu tiên một mình làm nhiệm vụ, lại không có người tiếp nhận, chỉ đành đợi người khác đi qua không gặp.

Hắn có chút không thể tiếp nhận.

- Ngươi có biết sở trường của Lam Giới là gì không?

Già Lam vê bột phấn rắc vào chén trà, cũng không trả lời vấn đề của Thanh Huy, mà là hỏi lại hắn, đồng thời đưa chén trà kia tới:

- Giải lạnh.

- Không biết, ta chưa từng gặp hắn...

Thanh Huy nhận trà lắc đầu, đừng nói gặp qua, ngay cả nghe tên này cũng nghe qua khi tiếp nhận nhiệm vụ.

- Hắn chuyên công thợ máy thủ công, có danh hào là "truyền nhân của Lỗ Ban".

Già Lam nói không hiểu, cười khẽ:

- Nhưng hắn không hiểu võ nghệ, bị người khác để mắt tới cũng không có cách nào phản kháng.

- Bị người khác để mắt tới à? Chẳng lẽ sư huynh là bị người khác bắt đi à?

Kinh ngạc lên tiếng, Thanh Huy còn không ngờ hắn lại nhận người lợi hại như thế.

- Bảo tàng.

Già Lam mở miệng:



- Chỉ vì giang hồ đã nói,

Lại là bảo tàng! Thanh Huy phát hiện đoạn đường này hắn chưa từng rời khỏi bảo tàng! Nhưng mà...

- Sư phụ, người thừa nhận người dẫn dắt mặt nạ này chính là ngài rồi à?

Trong lúc nhất thời, Thanh Huy nghĩ đến điều này, lập tức ném ra một cái khác, nhìn thấy Già Lam thì đặc biệt vui vẻ.

- Tai ngươi nghe lời của ta à?

Già Lam lạnh nhạt nhìn qua, sưu sưu tên bắn lén lóe hàn quang xuyên thẳng vào trái tim Thanh Huy, sau đó hắn đang hiểu hắn chớ nên nói cái khác khi đang nói chuyện chính sự với Già Lam.

- Nghe, nghe, đó chính là lại có liên quan đến bảo tàng? Vậy bảo tàng đến cùng có gì tốt?

Lập tức gật đầu, Thanh Huy thật sự nghĩ không rõ ràng, chỉ là một bảo tàng, còn không có chứng cứ xác thực nào mà gọi đánh gọi gϊếŧ cướp, cớ sao?

- Người được bảo giấu giếm, được thiên hạ.

Lão Lam nhẹ nhàng phun ra mấy chữ này, trên mặt không có chút biểu tình nào, khuôn mặt tinh xảo không thấy lo lắng đối với việc thanh niên mất tích, không thấy hướng tới đối với sinh vật bảo tàng mê người như thế.

- Thiên hạ! Ta chỉ muốn đi theo sư phụ là được, yêu cầu nhiều như vậy làm gì...

Hắn nhỏ giọng nói thầm, khi Thanh Huy đi tới trước mặt Già Lam thì lập tức im lặng không nói gì, giống như một tiểu hài tử ngoan ngoãn ngồi xuống.

- Ta cảm thấy hứng thú với bảo tàng như vậy.

Già Lam hơi nhíu mày, nói ra lời này làm cho Thanh Huy giật mình.

-Hả? Sao ta lại không nhìn ra bảo tàng mà sư phụ ngươi muốn?

-Ngươi không xem được nhiều nữa.

-Ừm, ừm, đúng rồi.

Ở thế giới Thanh Huy cho tới bây giờ chỉ có Già Lam nói đúng nói sai, hắn sẽ chỉ tin tưởng không điều kiện. Hắn từng suy nghĩ rất lâu, vì sao hắn lại tin cậy Già Lam như vậy, nhưng dù sao cũng phải không có một người nào cho nên không sai. Điều duy nhất có thể nói ra là, khi hắn sắp chết cóng, người này dùng năm ngón tay thon dài của hắn ôm hắn lên, dùng áo khoác ấm áp mềm mại che kín hắn, dẫn hắn đến núi Thiên Cốt, cho hắn đồ ăn dạy võ nghệ.

Mạng của hắn là của hắn, như vậy hắn chính là có lý do dùng mạng này để tin tưởng hắn.

Thanh Huy cười cười, cúi đầu nhìn một thân bẩn thỉu của mình có chút không tốt.

Già Lam có bệnh thích sạch sẽ, không thích hoan hô dơ bẩn, bẩn thỉu, khi đó hắn bẩn như vậy, nghèo túng như vậy, trên người giống như còn dính máu tươi không biết là ai chảy ra, rất bẩn, khi đó Già Lam làm sao có thể trực tiếp ôm lấy hắn, dẫn dắt trở về chứ?

Mùa đông năm đó là mùa đông mà Thanh Huy mất đi song thân, mất cả nhà, lại là một người sư phụ mà hắn nhìn lạnh như băng nhưng vẫn đối với hắn rất tốt.

- Sư phụ! Vậy chúng ta cùng đi tìm bảo vật đi?