Ba người một đường cũng không kéo dài, ước chừng ba ngày là đến địa giới An Dương. Trên đường đi luôn luôn là phong ăn ngoại thiên. Du Thiếu Khanh và Thanh Huy nhìn thấy thành trấn náo nhiệt như vậy thì phản ứng rất lớn, nhìn xung quanh xem đang thương lượng xem nên đi cửa hàng nào để lấp đầy bụng trước, về phần đi phân đà Viêm Minh gì thì tạm thời không suy nghĩ, mà sau khi Thanh Huy đến An Dương thì phải chờ đợi chỉ thị tiếp theo của sư phụ Già Lam.
Chọn nhà hình như là tốt nhất ở đây, Thanh Huy điểm danh một đống đồ ăn, rất giống như sói đói mấy ngày nay.
Trên đường đi, ngoại trừ bị thương ra thì Thanh Huy còn có thói quen đi đường, đó chính là chỉ cần nam tử mang mặt nạ là nghỉ ngơi thì phải ngồi xuống, hắn luôn muốn Thanh Huy cởϊ áσ ngoài cho hắn đệm. Bởi vậy, ở đây, Thanh Huy không đợi nam tử mang mặt nạ mở miệng, nàng cởϊ áσ ngoài trước, sau đó ngồi xuống uống rượu ngon miệng uống một chén vào trong bụng.
-Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút! Ngươi cũng sắp đến nơi an toàn rồi.
Thanh Huy không dùng đũa, trực tiếp lấy tay cầm hạt lạc ném vào trong miệng:
- Lại nói ngươi cũng có địa vị như Viêm Minh?
Thích hợp để phát huy tò mò chính là phẩm chất tốt, nhưng Du Thiếu Khanh cũng không cảm kích, chỉ là ném cho hắn một cái liếc mắt trắng, tỏ ra khinh bỉ đối với chuyện này ngay cả Viêm Minh cũng không biết nói. Bất đắc dĩ, Thanh Huy chỉ có thể nhìn về phía một nam tử mang mặt nạ cực ít phát biểu, không cùng một lúc thì thôi, hỏi hắn còn không bằng hỏi Du Thiếu Khanh, hắn căn bản không để ý tới hắn.
Thanh Huy không hiểu rõ ràng, vì sao một đường đi hắn gặp phải hoặc là không nói lý, hoặc là ngay cả cành cũng không nói, một mình hắn kẹp ở giữa đừng nói nhiều biệt khuất.
Không nói nhiều nữa, sau khi món ăn lên thì Thanh Huy rất nhanh cắn ăn, lập tức quên mất cái khác, làm cho Du Thiếu Khanh luôn chờ hắn hỏi nhiều hơn hai câu phiền muộn cả buổi, cuối cùng vẫn cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
-Ngươi không ăn à?
Sau khi Thanh Huy nuốt một miếng thịt lớn xong thì nhìn nam tử mặt nạ ngồi ở bên cạnh chỉ hơi hơi nâng mặt nạ lên uống rượu, giống như hắn không nhìn thấy hắn ăn gì trước mặt bọn họ, là sợ bị phát hiện khuôn mặt à?
Nam tử mang mặt nạ không trả lời, chỉ buông chén rượu xuống quay đầu nhìn cửa. Thanh Huy tò mò nhìn lại, sau đó chớp mắt nói:
- Có người tới!
-Ai?
Du Thiếu Khanh vừa nói xong thì bọn họ đã bị đẩy ra khỏi phòng :
- Đại bá!
Tới đây. Có thể chỉnh sửa lại khuôn mặt của Hồ Tiểu Thiên, lộ ra một đôi mắt sáng ngời hữu thần, uy sát tứ phương. Hiển nhiên là Du Thiếu Khanh cũng quen biết hắn, gần như là lập tức buông đũa đứng lên, trên mặt hiện lên vẻ vui vẻ.
- Khanh nhi.
Giọng nói trầm thấp kia vừa mở miệng, cả người Thanh Huy đã nổi da gà. Người này nói chuyện làm sao giống như là nói chuyện bằng thẻ trong yết hầu vậy? Ngay cả lời cũng nói không rõ. Biết tên của Du Thiếu Khanh thì gọi là Khanh nhi, không biết nói cho rằng là "Tình nhi"...
Run lên, Thanh Huy bị mình làm cho buồn lòng.
-Sao ngươi lại chỉ có một mình? Bọn họ là ai?
Ánh mắt Du Thiếu Khanh tên là Đại Bá liếc nhìn nam tử mang mặt nạ và Thanh Huy, lông mày nhíu chặt dừng lại trên người nam tử mang mặt nạ, vẻ mặt có chút cảnh giác:
- Tùy tùng từng bảo vệ ngươi đâu rồi?
Hắn nhanh chân vòng qua, Hồ Nam Nhân Lạc Mạc cẩn thận dò xét xem Du Thiếu Khanh có bị thương gì hay không:
- Dựa theo tiến độ thì ngươi không nên đến cuối cùng? Đi đường xa, sao ngươi lại đến trước? Nghe tin tức nói nhìn thấy ngươi tới, ta còn có chút không tin tưởng.
Nhìn thấy thân nhân trưởng giả, Du Thiếu Khanh lập tức tủi thân, đoạn đường này bất luận là từ chỗ nam tử mang mặt nạ đến hay là một đường bị đuổi gϊếŧ, tóm lại thiếu gia như hắn là quá tủi thân, chịu đựng khó chịu, giới thiệu hai người Thanh Huy nhào bột mì, lại giới thiệu với bọn hắn thân phận của Lạc Thị Hồ, chính là Đà chúa của phân đà An Dương đỏ Viêm Minh, Thanh Huy lập tức đứng dậy biểu thị kính đã lâu, mà nam tử mang mặt nạ thì ngồi ở chỗ đó bất động.
-Cảm ơn hai vị đã cứu giúp trên đường, vì trò chuyện nên đã tỏ lòng biết ơn, đêm nay không bằng đi phủ đệ của tại hạ, để tại hạ tẩy trần cho hai vị.
Đà chủ phân đà bơi sướиɠ nhiệt tình mời, ánh mắt dừng lại thật lâu trên người nam tử mang mặt nạ, trên mặt hồ nghi không chừng.
Thanh Huy vốn định từ chối, nhưng lại bị Du Thiếu Khanh trừng mắt nuốt tiếp.