Chương 26: Dưới Ánh Trăng Bóng Lưng Giống Như Người Quen Biết

Mặc dù phân đà nghe thì không khí phái, nhưng đây cũng là môn phái có lực uy hϊếp lớn nhất An Dương, quan viên nơi đó đều có quan hệ tốt với bọn họ, một mặt cầu được che chở, một mặt khác có thể quản lý tốt chỗ này. Dù sao thì người trong giang hồ, dù có tên tuổi nổi tiếng như Viêm Minh, nếu muốn gây chuyện cũng phải cân nhắc phân lượng của mình.

Vậy tẩy trần yến không có gì không có, mỹ vị món ngon làm cho Thanh Huy nhìn như ngón trỏ đại động, vì vậy đêm đó cũng là lần hắn ăn nhiều nhất trong một lần.

-Nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi đến An Dương làm gì?

Sau khi uống đủ cơm no, Du Thiếu Khanh ở lại trong phòng khách nhìn về phía Thanh Huy đi ra ngoài, nam nhân mang mặt nạ đến bên cạnh đặt câu hỏi, vẻ mặt có chút lo lắng.

-Ta? Ta đến tìm người.

Thanh Huy cẩn thận né tránh tay Du Thiếu Khanh nắm lấy tay hắn, liếc trộm vào trong phòng, không biết đang cẩn thận chút gì.

-Tìm ai? Nói cho ta biết, ta sẽ để cho đại bá đi tìm, bảo đảm so với ngươi thì tìm nhanh hơn rất nhiều!

Du Thiếu Khanh nói lời này hiển nhiên không nghĩ qua Thanh Huy sẽ từ chối, từ khi hắn có thể tiết kiệm thời gian thì chuyện này đương nhiên là tốt rồi, không để ý tới từ chối, bởi vậy khi nghe thấy Thanh Huy nói "Cảm ơn, không cần" thì tính khí đã lên cao.

-Ngươi sao lại như vậy?! Chuyện dùng ít sức như vậy, sao ngươi lại không hiểu cách nhận?! Vậy, vậy bao nhiêu người muốn làm việc cho Viêm Minh đỏ hỗ trợ đều phải gật đầu, cúi người, bánh nện vào trên đầu ngươi, vì sao ngươi lại không nhận?

Nắm chặt nắm đấm, Du Thiếu Khanh không nhịn được bị Thanh Huy từ chối ý tốt của hắn.

-Ai, sư tôn có mệnh lệnh, cần ta tự tìm người, hơn nữa, ta đến An Dương còn phải đợi tin tức mới có thể tiến hành bước tiếp theo, không thể làm loạn!

Thanh Huy có chút bất đắc dĩ nhìn Du Thiếu Khanh, một tay nắm đấm đặt ở trước người, phòng ngừa Du Thiếu Khanh sẽ xông lên đến Giáo huấn hắn không biết tốt xấu.

-Ngươi... Hừ, sư phụ của ngươi thật kỳ quái! Dạy ngươi tập võ cũng là chút tạp thất tạp bát, học không tinh, quả thực muốn ngươi trở thành một phế nhân!

Nói đến đây, Du Thiếu Khanh dừng một chút, nhìn thấy Thanh Huy trong nháy mắt nghiêm túc nuốt nước miếng bắt đầu giải thích:

- Không phải, là ta chỉ là không để ý tới... Tuyệt đối không vũ nhục sư phụ hoặc là ý của ngươi.

-Sư phụ làm việc luôn có đạo lý của hắn, tìm người cũng không cần làm phiền ngươi, hảo ý tâm lĩnh.

Thanh Huy hơi hạ thấp người, ngữ khí lạnh nhạt.

Hắn tức giận, đời này còn không thể có người nói với sư phụ hắn không phải. Nếu không có sư phụ hắn thì đã không có Thanh Huy hắn, một ngày làm thầy cả đời làm cha, hắn nhất định không thể để cho người khác vũ nhục hắn.

-Thật xin lỗi, ta chỉ muốn giúp ngươi mà thôi, ngươi đừng tức giận.

Du Thiếu Khanh đi theo muốn về phòng. Trước khi vào phòng nhìn thấy nam tử mang mặt nạ thì nàng đang im miệng không nói chuyện.



-Không sao, ngươi cũng có lòng tốt, đêm nay chính là làm phiền các ngươi, ngày mai trước đó ta phải ra ngoài chờ tin tức của sư phụ, về phần hắn... Thanh Huy nhìn về phía nam tử mang mặt nạ:

- Ngươi định như thế nào?

Mặc dù đoạn đường này nam tử mang mặt nạ này đã giày vò hắn không ít, không ít lần làm cho hắn mất mặt, nhưng hắn cũng không ghét người này, ngược lại hắn luôn có thể tìm được bóng dáng sư phụ trên người hắn, ngược lại là nguyện ý ở chung với hắn nhiều hơn.

-Cù Sơn.

Nói thì ý thì là như vậy, nam tử mang mặt nạ luôn như vậy.

-Cho nên hai người các ngươi đều muốn đi rồi à?

Du Thiếu Khanh tưởng tượng đoạn đường này bảo vệ hắn, người thành lập tình cảm toàn bộ rời khỏi, quả thực là làm cho người ta cảm thấy chua xót.

-Ừm.

Thanh Huy gật đầu, nhìn vẻ mặt của Du Thiếu Khanh, làm cho hắn lập tức cũng có chút thương cảm.

Nói chuyện với nhau vài câu, Du Thiếu Khanh rời khỏi phòng khách trở về, vẻ mặt cô đơn.

Nếu như là ở núi Thiên Cốt, vậy thì ban đêm chúng đệ tử hoặc là tụ tập lại một chỗ luận bàn võ nghệ, hoặc là từ chỗ nào đó nướng ăn, náo nhiệt phi phàm. Nhưng hiện tại, Thanh Huy nhìn thấy trong phòng sách đều và sư phụ của mình rất giống nam tử mang mặt nạ, trong lòng nghi hoặc lại không dám hỏi, đành phải đi ra ngoài nhảy lên tường vây ngồi xem ánh trăng.

Hắn đang chờ đợi sư phụ nói hắn đến thì sẽ phái người liên hệ với hắn, cho hắn tin tức tiếp theo tìm sư huynh của Giới Thanh. Vì vậy, hiện tại hắn chỉ có thể chờ đợi.

Lúc không hiểu là đang nói cái gì, nam tử mang mặt nạ đã đứng ở bên cạnh chắp tay một cái, nhìn về phía xa không biết muốn cái gì. Thanh Huy đang muốn lên tiếng gọi hắn, lại nghe thấy một trận âm thanh uỵch, đưa mắt nhìn một con hùng ưng cực kỳ mạnh mẽ đang lao xuống!

Nam tử mang mặt nạ nâng tay phải lên, hùng ưng xoay quanh trận lập tức rơi vào phía trên, ưng trảo cường tráng gần như là bắt lấy cánh tay kia, lực đạo, Thanh Huy cách thật xa giống như đều có thể cảm nhận được lực lượng này!

Im lặng không nói, Thanh Huy nhìn hắn từ trên đùi hùng ưng lấy xuống cái gì đó, xem hết sau đó ở lòng bàn tay ép thành tro theo gió đi tới, lúc nàng vừa thả con ưng kia thì đột nhiên ngây người.

Hắn còn nhớ bóng dáng Già Lam ở thanh lâu hôm đó, ánh trăng cho tới bây giờ là một tấm lụa mỏng hoa lệ, lộ ra phong thái tuyệt đại của hắn, mà người này lại cũng có bóng dáng giống như vậy.

Giọng nói có thể giả vờ, nhưng khí thế kia cũng có phong cách hình thức... Thanh Huy vỗ đầu, cảm thấy mình thật sự là đần! Càng ngày càng vô dụng!

Thật khéo như vậy, Thanh Huy không dám nói là thật khéo, nhịp tim giống như trống lôi, ở trong ngực như muốn nhảy ra!

-Sư...



Há miệng, Thanh Huy mới nói ra một chữ, chính phát hiện người kia xoay người, mặt nạ màu trắng ở dưới ánh trăng hiện ra ánh sáng nhu hòa, liếc mắt một cái, Thanh Huy thật cảm thấy đây chính là Già Lam:

- Sư phụ.

Đối phương không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn hắn mấy phần, sau đó quay người trở về phòng, lạnh đến mức làm cho Thanh Huy không biết làm sao.

Nếu như là Già Lam này, vậy trước đó hắn có làm chuyện gì không đúng hay không?!

Đợi bóng dáng kia biến mất, Thanh Huy lập tức suy nghĩ trở về, sau đó ngồi ở trên tường vây vạch đầu ngón tay lên đầu nghĩ đến, hắn có làm chuyện gì mạo phạm hắn hay không, nếu như có thì hắn sẽ có tâm tư lấy cái chết để tạ tội! Nhưng mà hắn đã bị trò mèo một đường không ít, bộ dáng này của hắn ở trước mặt sư phụ, Thanh Huy im lặng dừng lại.

Đang bóp cổ tay đau đớn, Thanh Huy chợt thấy trên vai rơi xuống một thứ gì đó, quay đầu lại, đó là một con bồ câu.

-A, tới rồi, lần này tới rồi.

gỡ cột vải trên đùi xuống, nội dung Thanh Huy nhìn thấy chỉ có hai chữ đơn giản: Cù Sơn.

-Nếu ngươi không phải là sư phụ thì ta sẽ tự viết tên cho ngươi!

Thanh Huy cất kỹ vải, dễ dàng nhảy xuống tường chạy về phòng, tâm tình rất tốt nhìn phòng khách phía tây do lão Lam An sắp xếp, cầm lấy đèn l*иg đốt cháy vải, một mình đi vòng vo vài vòng trong phòng, lại chạy tới cửa nghe lén một lát, không có âm thanh gì.

-Sư phụ, ngày mai gặp lại!

Tâm tình không thể nói là không tốt, Thanh Huy không biết tên hay sao lại giọng tiểu khúc mà trở về, một đêm đều ngủ đến thơm ngọt. Về phần mơ cái gì, Thanh Huy tỉnh lại là cái gì cũng không biết, chỉ là gần đây tần suất chống đỡ lều vải có hơi nhiều.

Tuỳ tiện quản lý mình, Thanh Huy tiểu đi ra ngoài gõ cửa đối diện:

- Sư phụ, có thể đi lên không?

Chờ một hồi, không có chút động tĩnh nào.

-Sư phụ?

Bên trong, không có bất kỳ động tĩnh nào.

Có chút chần chờ, Thanh Huy cẩn thận đẩy cửa ra, phát hiện cửa lại đang mở!

-Sư phụ!

Hắn bước nhanh vào trong, bên trong có sư phụ nào, không, ngay cả một bóng đen cũng không có!