Khi Thanh Huy đang hôn mê thì cảm giác của sư phụ ở bên cạnh đặc biệt mãnh liệt, khớp xương tinh tế rõ ràng tay dán sau lưng hắn truyền đến nội lực cuồn cuộn không ngừng hùng hậu, Thanh Huy vốn không rõ thần trí, một môn tâm tư đang nhận định đó là sư phụ của hắn.
Khi đó hắn đau đớn, khi hai tay rời khỏi sau lưng hắn, hắn không muốn để cho sư phụ của hắn rời khỏi, giống như là trực tiếp đưa tay ôm lấy người kia, thì thào lấy khí lực lớn của sư phụ trực tiếp đặt người đó ở dưới thân, giống như con chó lớn không tới gần chút hoa mai căn bản không ngửi thấy, gắt gao ôm thân thể gầy gò, trong nháy mắt có một ngọn lửa khô nóng bị hắn châm, hận không thể tự tay bóp người trong ngực vào trong ngực, sau đó... Hắn đang có phản ứng, đầu óc một mảnh hỗn độn. Đáng tiếc điều kiện không dài, lúc cọ lung tung giống như chạm phải da thịt mềm mại trơn nhẵn, sau đó hắn bị giẫm ra. Sao khi đó hắn không rõ ràng, bị giẫm đạp quay người lại ôm lấy cái gì.
Mỹ Mỹ, như đang mơ mộng, có chút khó mà mở miệng.
Cho nên, sau khi Thanh Huy tỉnh lại thì nhìn thấy trướng bồng của mình là hợp lý, nhưng khi phát hiện nam tử mang mặt nạ ngồi ở trong phòng thì hắn lập tức bối rối, ngay cả Bắc đô cũng không tìm được.
-Không có.
Giống như cũng suy nghĩ hồi lâu, phía dưới mặt nạ truyền đến một tiếng trả lời ngắn gọn.
-Thật sao?
Thả lỏng khẩu khí, Thanh Huy nở một nụ cười nhạt với nam tử mang mặt nạ:
- Vậy là tốt rồi... Cảm ơn ngươi đã thay ta bài độc, nếu như sau này có chuyện gì nhất định phải phân phó, ta nhất định không chối từ!
Vốn định nói vài lời cảm ơn, nhưng nam tử mang mặt nạ giống như không muốn đợi lâu nữa, trực tiếp đứng dậy rời khỏi.
Thanh Huy lớn tiếng hô với bóng lưng, sau đó gãi đầu, nghĩ đến những cao nhân này luôn luôn khó làm cho người ta hiểu, nàng không suy nghĩ nhiều nữa.
Thanh Huy hoạt động tay phải một chút, phát hiện vết thương cũng không nặng, độc bị bài xuất, tu dưỡng một thời gian, cũng có thể khỏi hẳn không kém bao nhiêu.
Chuyến này, thật sự là phiền phức nhiều. Nếu như lúc trước không quản nhiều chuyện nhàn sự...
Thanh Huy lắc đầu, chuyện này hắn thật đúng là không dễ nói, nếu như mặc kệ, như vậy Du Thiếu Khanh lúc này tất nhiên sẽ phải chịu đủ tra tấn, chỉ vì một nơi mà hắn cũng không biết bảo tàng.
Nhưng mà, vậy bảo tàng rốt cuộc giấu ở đâu đây? Thanh Huy nhún vai, hắn thật đúng là không biết.
Thanh Huy chỉ là bị thương ở tay, nhưng cũng không muốn ngủ một ngày một đêm, có thể thấy độc kia thật sự là lợi hại. Lại nghỉ ngơi một chút, ba người lại lên đường. Nhưng khác biệt trước đó là ba người một người một thớt ngựa ở đây.
- Các ngươi buổi sáng một mình nói gì?
Du Thiếu Khanh hiếu kỳ, lập tức luôn luôn hỏi chuyện Thanh Huy.
- Không nhiều, nhưng mà hỏi đó là độc gì.
Thanh Huy thuận miệng nói dối, có chút không tự tại sau đó quay đầu lại.
- A, đúng rồi, đó là độc gì? Nhìn rất bá đạo!
Du Thiếu Khanh quả thật.
- ... Không biết.
Da đầu cứng ngắc, Thanh Huy nhìn về phía nam tử mang mặt nạ cách bọn hắn xa hơn một chút, vẻ mặt cầu cứu:
- Đúng... A?
Du Thiếu Khanh lại hồ nghi, nhìn lại, chuẩn bị đưa tay kéo Thanh Huy thì chỉ nghe thấy tiếng gật đầu của nam nhân gặp mặt, sau đó "Ừm" một tiếng.
Du Thiếu Khanh:
- ...
Hắn càng hoài nghi, nhìn vẻ mặt cảm kích của Thanh Huy trong nháy mắt, vẫn đưa tay hung hăng vặn kéo dây cương của hắn:
- Hừ, coi như ta nguyện ý biết được các ngươi nói gì? Nói dối cũng sẽ không! đỏ mặt!
Trên đầu, Du Thiếu Khanh không có chút chú ý nào nam tử mang mặt nạ ném tới một ánh mắt lạnh lẽo.
- Ha ha, tóm lại không phải nói cái gì hại ngươi.
Thanh Huy bất đắc dĩ mở miệng, giục ngựa đuổi theo thiếu gia nhà giàu có chút tức giận:
- Vậy ba ngày nữa là đến An Dương rồi, ngươi nói phân đà ở đâu?
- Hừ, hại ta ta cũng không biết bảo tàng ở đâu!
Du Thiếu Khanh không thuận theo, tính khí của thiếu gia đi lên cũng không cản nổi, Thanh Huy ở bên cạnh nói rất đúng, đồng thời để nam tử mang mặt nạ ở lại phía sau, hơi lạnh bốn phía.