Chương 23: Mơ Tới Trại Vải Sư Phụ Dựa (1)

Thanh Huy nằm mơ, khi hắn đổ đầy mồ hôi thì phát hiện mình đang nằm trên giường trong một gian phòng đơn giản.

-Hô...

lau mồ hôi trên mặt, Thanh Huy chỉ cảm thấy hơi nóng từ trong mộng còn chưa rút đi, cúi đầu nhìn lán trại vải vóc tầm mười tuổi, thở phào muốn nắm tay đứng vào.

-Khục.

ho khan cực nhẹ, lập tức doạ Thanh Huy nhảy dựng lên, cả người giống như bị dội nước lạnh vào bồn tắm! Toàn bộ người bắn về phía giữa giường, tay phải đã cầm kiếm. Mà cái lều kia đã không còn...

-Ai? A... Là ngươi, ngươi ở trong phòng của ta làm gì?

Nắm chặt tiêu pha mở ra, Thanh Huy lau mồ hôi trên trán, nhìn nam tử mang mặt nạ An An đang ngồi ưu nhã ở bên cạnh, một trái tim buông xuống, chỉ là hiện tại chỉ nhìn bóng lưng người này lại có loại cảm giác hắn là sư phụ.

Cảm giác này luôn luôn làm phức tạp Thanh Huy.

Nam tử mang mặt nạ không nói nhiều, cửa bị đẩy ra, Du Thiếu Khanh bưng chậu nước xông vào.

-Ngươi tỉnh rồi à? Quá tốt! Ngươi có muốn ăn chút gì hay không?

-Két một tiếng, thứ trong tay hắn đã bị Phất qua, Du Thiếu Khanh nhào qua nắm lấy Thanh Huy, tốt nhất là xuống kiểm tra một chút, nếu như không phải Thanh Huy tránh không kịp thì có lẽ cũng có thể lột da Thanh Huy rồi.

-Đừng dùng tay chân nữa!

Thanh Huy trốn tránh, không biết vì sao lại có nam tử mang mặt nạ ở đây, hắn luôn có chút không tự tại.



-Đều là nam nhân, ngươi sợ gì?

Du Thiếu Khanh vỗ vỗ tay, vẻ mặt có chút không đương nhiên, xuống giường vừa vắt khô khăn mặt trong chậu nước nện vào trên mặt Thanh Huy:

- Tự mình làm đi!

Sau khi tức giận không thôi, Du Thiếu Khanh làm ra tiếng nổ lớn cố ý phát ra ở bên cạnh, để nam tử mang mặt nạ rốt cục nhìn hắn một cái.

Thanh Huy lau lau mặt, nhìn nam tử mang mặt nạ từ đầu đến cuối không có biểu hiện gì, suy nghĩ chuyện đã xảy ra trước đó, giống như hắn tới trước khi hôn mê, mà hiện tại hắn nhìn thấy trên người mình đồng thời không có màu đen, mà sự khó chịu tê liệt cũng không thấy, duy nhất có thể làm cho hắn cảm thấy vết thương đó là chỗ đau ở giáp vai phải.

-Ngươi cứu ta à?

Thanh Huy thấy hắn không có phản ứng gì thì lập tức tăng thêm câu:

- Thật sự là cảm ơn, làm phiền hai người lần này.

Còn không có phản ứng, hơn nữa vì sao khi hắn nói chuyện, mặt nạ nam nhân phía sau mặt nạ đồng dạng lại cảm thấy càng ngày càng lạnh? Mặc dù hắn không nhìn thấy, nhưng hắn có loại cảm giác, chỉ cần hắn nói một câu, khí tức của hắn sẽ càng lạnh hơn.

Chẳng lẽ hắn đã làm sai chuyện gì rồi?

Thanh Huy suy nghĩ lại, dù sao cũng không có một người nào cho nên mới không sai.

Bởi vậy, Thanh Huy không dám hỏi chuyện hắn thật sự muốn hỏi. Hắn cảm thấy nếu như hắn hỏi ra thì không phải bị một chưởng đập chết sao. Nhưng hắn rất tò mò, tâm hắn ngứa khó nhịn, bởi vậy hắn lóe mắt muốn nói lại dừng sự chú ý của nam tử mang mặt nạ và Du Thiếu Khanh.



-Ngươi có gì không thoải mái? Đừng nói là độc không có sắp xếp sạch sẽ?

Du Thiếu Khanh nói xong thì lập tức im miệng không dám nhiều lời, khí tức của nam tử mang mặt nạ không phải hắn có thể tiếp nhận.

-Khục, có chút chuyện, ta muốn hỏi một chút, vị cao nhân này, thiếu khanh ngươi có thể né tránh được không?

Thanh Huy lắc đầu, tỏ vẻ cũng không phải là vấn đề độc.

-Được rồi.

Du Thiếu Khanh hồ nghi nhìn hai người mấy lần, không vui rời khỏi.

Trong phòng chính, hai người Thanh Huy.

-Có chuyện gì?

Vẫn là giọng nói có chút buồn bực, có chút lạnh lùng, nam tử mang mặt nạ ngồi ở chỗ đó, hình như vẫn còn đệm áo ngoài của hắn. Sau khi Thanh Huy phát hiện, khóe mắt có chút nhảy.

-Ta... Lúc hôn mê thì có thể làm gì, không có cử động tốt?

Thanh Huy cẩn thận từng li từng tí mở miệng, cẩn thận chú ý đến vẻ mặt của nam tử mang mặt nạ, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.

Dù sao thì nếu như cảnh trong mộng thật sự...

Vậy cũng không được.