Thanh Huy rõ ràng đã bị phóng tới, đột nhiên vọt lên, làm cho mọi người sợ hãi nhảy dựng lên! Kiếm khí lạnh lẽo bức người chỉ thẳng vào giữa, cảm giác đau đớn của cái gai bén nhọn làm cho nam nhân giả trang chủ nhân nhà nông lập tức bỏ qua Du Thiếu Khanh ở bên cạnh, tay cầm chuôi kiếm nhanh chóng đẩy về phía yếu hại của kiếm, hét lớn một tiếng: Thật nhỏ rồi cất bước tiến lên thừa dịp kiếm thế đâm về ngực trái của Thanh Huy.
- Ngươi có ta cũng có, nhưng ta cũng có giải dược!
Hừ lạnh một tiếng, Thanh Huy tránh được một kiếm này, đi theo tay trái giống như giống như đang vỗ nhẹ vào cổ tay người này, thật ra ẩn chứa năm thành nội lực của hắn, trực tiếp làm cho người kia chấn động đến phát ra một tiếng kêu rên. Hiển nhiên người này cũng không ngờ nội lực của Thanh Huy lại cao hơn hắn, vẻ mặt kinh ngạc, một ngụm huyết khí xông lên cổ. Người này lập tức nhanh chóng thối lui hai bước, Thanh Huy đang muốn thừa thắng đuổi theo, lại đột nhiên bị hắn bắt lấy ngực, tay phải đánh thẳng xuống hướng thiên linh của hắn, đúng là sát chiêu tàn nhẫn như thế! Thanh Huy quả quyết không thể đánh trúng chiêu này của hắn, nhất thời tình thế cấp bách, nhưng cũng có đối sách. Hắn lập tức thân thể vọt lên, giống như chim bay bổ nhào vào, song chưởng đều xuất hiện, đánh người này bay về phía ót, đây là kế sách của võ học.
- Hừ, tiểu tử các ngươi, chọc Bạch Long bang là ngươi không cẩn thận, nhưng hôm nay ngươi đã có chủ tâm đối phó với Dược Vương cốc! Ta nhớ kỹ ngươi!
Hắn quẳng xuống một câu nói ác độc:
- Chủ nông lập tức xoay người rời khỏi, trong nháy mắt đã không thấy bóng người đâu nữa.
- Nhưng mà... Ta không gặp thì sẽ nhớ đến ngươi! Đến lúc đó, nếu như muốn tìm ta gây chuyện thì phải báo thù cho ta hôm nay!
Thanh Huy không có cách nào đuổi kịp, Du Thiếu Khanh còn đang nằm trên mặt đất, vì vậy đành phải kéo cuống họng hô to, cũng mặc kệ đối phương sẽ không nghe thấy.
Thanh Huy bỏ kiếm vào vỏ, nửa ngồi đỡ Du Thiếu Khanh trên mặt đất dậy, đang muốn đánh người thì chợt nghe một tiếng nổ lớn! Thanh Huy quay đầu lại, chỉ thấy một thanh phi đao lóe hàn quang đánh úp về phía Du Thiếu Khanh, Thanh Huy vội vàng kéo sang bên cạnh.
- Ừm...
Du Thiếu Khanh cũng tránh qua, tránh né, Thanh Huy lại không chú ý từ phía sau hắn đánh tới Ám Tiễn!
Phi Đao đâm vào vai phải cơ hồ thấu xương, đau toàn tâm!
- Tê... Ta cũng nhớ kỹ các ngươi...
Nhẹ buông Du Thiếu Khanh xuống, Thanh Huy lấy ra một bọc đồ thơm từ trong tay áo, ném tới chóp mũi của Du Thiếu Khanh lắc lắc.
Thanh Huy không hôn mê, chính là sau khi người kia xoay người lại, đưa ống tay áo tới chóp mũi ngửi mùi thơm này. Lúc hắn xuống núi, lam dược cho hắn thứ quan trọng nhất, cũng coi như là đáng giá nhất, gần như có thể chống lại tất cả các loại dược liệu.
Quả thật, không chỉ trong chốc lát Du Thiếu Khanh đã từ từ tỉnh lại.
- Cái này, làm sao vậy?
Hiển nhiên Du Thiếu Khanh cũng không hiểu tình huống, ánh mắt có chút mê ly, phát hiện Thanh Huy trong lòng hắn lập tức đẩy hắn ra:
- Ngươi ôm ta làm gì?
- A... Ngươi không biết nói chuyện không nhẹ à?
Thanh Huy mơ hồ cảm thấy không đúng, vết thương kia mềm mại, trơn trượt, toàn bộ cánh tay đều không thể động đậy:
- Nhưng ta cứu được ngươi, ngay cả câu cảm ơn cũng không có.
- Ngươi... ngươi... Du Thiếu Khanh nửa ngày ngươi không ra một thứ gì, chỉ là chỉ vào vẻ mặt hoảng sợ của Thanh Huy, giống như nhìn thấy chuyện cực kỳ kinh khủng!
- Hả?
Thanh Huy nhíu nhíu mày, hắn nghĩ hắn nên trúng độc, người kia nói hắn là người của Dược Vương Cốc, trên phi đao có hạ độc được là không gặp kỳ quái, chỉ là lần này phiền phức, có thiếu khanh nhìn cũng không giống như là sẽ giải độc, mà sẽ giải độc không tới, Thanh Huy lại cảm thấy, hắn thật sự mang lầm người tới.