Chương 14: Châm Thuốc Bột Làm Thi Khó Thích

Thanh Huy từ trước đến giờ không bị người khác đuổi gϊếŧ, mà thiếu khanh bơi càng chỉ là một thiếu gia nhà giàu, cũng không hiểu, bởi vậy trên đường chậm rãi bơi này cho rằng an toàn, thật ra là cho những người bị Thanh Huy dùng thuốc đánh ngã đuổi kịp.

Một mực hận trời thành đất, Thanh Huy nghe phía sau thỉnh thoảng vang lên tiếng mũi tên phá không tới, lông tơ dựng đứng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Này, muốn bắn hắn thành con nhím à!

Những gia hỏa sau lưng đuổi theo không tha, Thanh Huy dựa vào sự nhanh nhẹn của mình để tránh những mũi tên kia, sau đó hô to với bơi thiếu khanh một tiếng: Vào rừng rồi, đang một đầu xông vào trong rừng.

Mặc dù trong rừng sẽ hạn chế tốc độ cưỡi ngựa của bọn hắn, nhưng cũng có thể hạn chế tốc độ tiến lên của bọn hắn, đồng thời có thể làm cho cung tên của bọn hắn không cần phải dùng đến võ địa.

Quả thật, tiến vào rừng, không có mũi tên nào không ngừng bắn.

Quay đầu lại nhìn những người kia, Thanh Huy kéo khóe miệng cười một tiếng.

Trong rừng còn có chỗ tốt là sử dụng khinh công càng thêm cẩn thận!

Quả quyết bỏ ngựa lại, Thanh Huy vỗ lưng ngựa tung người lên, mấy cái điểm rơi vọt tới bên cạnh bơi thiếu khanh, một tay sờ cổ áo bơi thiếu khanh, nhanh chóng dẫn người rời đi!

- Mau đuổi theo! Không thể để cho bọn hắn chạy thoát!

Sau lưng truyền đến tiếng la làm cho Thanh Huy cười một tiếng, lúc ôm chặt rời khỏi lưng ngựa phát ra tiếng kêu gào của thiếu khanh, một tay từ trong lòng lấy ra một bình sứ.

- Bịt miệng mũi! Tiểu tử này lại phải dùng thuốc!

Những người kia vừa nói xong thì lập tức một tay kéo dây cương một tay che miệng mũi, ánh mắt nhìn Thanh Huy lộ ra hận ý, tích tụ hận ý.

Mở nắp ra, Thanh Huy hơi nghiêng người, vẩy ra một chút thuốc bột rồi lập tức nhét vào trong, vận khí nhanh chóng rời khỏi.

Bọn họ đã sống hai trăm năm, nếu chỉ nghe một cái đã ngã xuống thì sẽ còn cho các ngươi nhìn thấy sao? Thanh Huy nhanh chóng đi vào trong cánh rừng, như đi trên đất bằng. Mà những người kia lại không đuổi theo nữa.



Lần này dược lực mạnh hơn, những người kia bưng kín miệng mũi không muốn hút vào, lại không biết vì sao mới vọt lên phía trước một lát, nhưng lại cảm thấy toàn thân xụi lơ, sau đó trước mắt tối sầm, trực tiếp từ trong nháy mắt ngã xuống. Không ít người bị con ngựa chạy về phía trước đạp, mũi mặt xanh, máu đen tràn ra.

Loại thuốc kia, chỉ cần dính vào da thì sẽ có hiệu quả.

Lần đầu là muốn các ngươi bất ngờ không kịp phòng, lần thứ hai là muốn các ngươi đi lấy lòng.

Thanh Huy ôm theo thiếu khanh đi gần nửa nén nhang mới dừng lại thả người xuống, sau đó quay đầu lại, phát hiện không có ai đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm.

- Thanh huynh là... người của Dược Vương Cốc?

Lần đầu tiên, Thanh Huy phát hiện thiếu khanh có chút phòng bị nhìn hắn, đồng thời lui lại một hai bước.

- Dược Vương Cốc? Thứ gì?

Thanh Huy không để ý thiếu khanh bơi đột nhiên tránh xa, vừa vặn dẫn hắn chạy xa như vậy thực sự là mệt mỏi, liền ngồi xuống trên đồng cỏ nghỉ ngơi.

- Ngươi không phải là người của Dược Vương Cốc à?

- Ta không biết Dược Vương Cốc mà ngươi nói là cái gì, nhưng ta khẳng định không phải.

Mới dễ chịu nằm xuống, Thanh Huy đột nhiên bò dậy nhìn ra sau, bộ dáng cảnh giác như thế làm cho thiếu khanh sợ hãi nhảy dựng lên, gần như là lập tức lại vọt tới bên cạnh Thanh Huy với vẻ mặt sợ hãi.

- Bọn họ đuổi tới à?

Nhìn một hồi, Thanh Huy mới lắc đầu.

- Có lẽ là động vật trong rừng nào đó đã đi qua.



Mới vừa rồi, hắn phát hiện có tiếng động rất nhỏ, nhưng vừa chuyển thân lại phát hiện không có gì, liều mạng chú ý thì lại không có gì.

- Hoặc là, chúng ta rời khỏi nơi này đi?

Thiếu khanh bị vẻ mặt của Thanh Huy làm cho sợ hãi, níu lấy tay áo của Thanh Huy nhỏ giọng mở miệng.

- Hiện tại...

Thanh Huy ngẩng đầu nhìn sắc trời, sau đó nhìn xung quanh thấy trên mặt mang theo chút vẻ buồn rầu:

- Trở về đi, nơi này chệch hướng đường ta đi An Dương.

- Cái gì? Trở về đi? Ngươi mở trò đùa à?

Nghe xong, Mạc thiếu khanh đang có ý khác, bên kia chỉ không chừng đang có người tới, hắn lại quay trở về đi, không phải là chịu chết à?

- Nhưng ta muốn đi An Dương.

Thanh Huy nghiêm túc mở miệng, sau đó suy nghĩ một chút, nói với bơi thiếu khanh:

- Hoặc là ngươi thuận đường trở về đi, ta trở về đi, gặp được, ta cũng có thể giúp ngươi ngăn cản.

Lời vừa ra khỏi miệng, thiếu khanh trầm mặc, nhìn Thanh Huy một hồi lâu không nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm Thanh Huy làm cho Thanh Huy cảm thấy càng ngày càng không đúng.

- Ngươi...

- Ta đi theo ngươi, dù sao cũng phải đi theo ngươi!

Bơi thiếu khanh đột nhiên hô to, Thanh Huy lập tức không nói gì.