Chương 4: Lựa chọn đẫm máu của hệ thống

Người đàn ông cúi đầu xuống, Giang Minh Hạ không nhìn thấy được thần sắc trên mặt của anh ta, nhưng mà nhìn thấy được cảnh tượng kỳ quái này. Mặc dù cô tự xưng là ác nhân, thần ghét quỷ sợ, cũng không tránh khỏi tay chân cảm thấy lạnh cóng.

Cái này là muốn biến hình thành cái gì vậy?

Trong lòng Giang Minh Hạ thầm nghĩ, mắt nhìn về phía cửa phòng, cô nhìn thấy người đàn ông đó vẫn đang cúi đầu, liền nảy ra ý định muốn bỏ trốn.

Nghĩ thế nào, cô liền làm y vậy, nhìn thấy người đàn ông vẫn luôn cúi đầu, vả lại còn đang ngồi dưới đất, tốc độ đứng dậy của cô phải nhanh một chút, chỉ cần đi ra khỏi cánh cửa đó, cô gọi một tiếng là Tần An chạy tới ngay, đến lúc đó là an toàn rồi!

Giang Minh Hạ bình tĩnh, cẩn thận quan sát thêm một lát nữa, người đàn ông vẫn không ngẩng đầu lên, não bộ của cô bắt đầu hoạt động.

Nhìn cánh cửa gần trong gang tấc, Giang Minh Hạ đứng dậy lao người về phía đó, cô cảm thấy đã nắm được tay nắm đấm cửa trong tay của mình rồi, nhưng đột nhiên trời đời bắt đầu quay cuồng!

Khi cô phản ứng lại thì đã ngồi dưới góc tường rồi, nói chính xác hơn là đang ngồi trong vòng tay của người đàn ông đó!

Người đàn ông đặt một cánh tay ngang người Giang Minh Hạ, người dựa vào tường, ôm trọn cô vào lòng!

Đôi mắt to ươn ướt của Giang Minh Hạ có vẻ hơi ngơ ngác, hiển nhiên là cô không hề hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng mà cô biết, anh ta đã nhìn thấu kế hoạch của cô rồi!

“Đi đâu?” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông hơi khàn khàn, tăng thêm vài phần quyến rũ.

Nghe được giọng nói quyến rũ như vậy, cơ thể Giang Minh Hạ cứng đờ trong phút chốc, trong lòng cô đột nhiên có một dự cảm không lành.

Hơi thở của người đàn ông nồng nàn như rượu ngon phà trực tiếp vào chiếc cổ trắng như tuyết của Giang Minh Hạ, cô giật bắn người, trong vô thức vùng khỏi sự giam giữ của người đàn ông, lao về phía cửa, đồng thời mở miệng hét thật to.

Vào lúc này, cô không thể quan tâm được gì nhiều nữa rồi.

Người đàn ông dường như đoán trước được cô sẽ làm điều này, thân hình thon dài và nặng nề của anh ta đè xuống người cô như một ngọn núi, giam cầm Giang Minh Hạ dưới người anh ta, bàn tay to lớn của anh ta đặt lên miệng cô.

“Xuỵt, đừng lên tiếng.”

Giang Minh Hạ phát ra tiếng “hừ hừ”, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Khu biệt thự này tuy không phải là khu biệt thự cao cấp nhất, nhưng chất lượng của biệt thự rất tốt. Vả lại, trong quá trình tu sửa còn làm thêm cách âm, cho nên tiếng hét của Giang Minh Hạ hoàn toàn không truyền được ra bên ngoài, Tần An vẫn như cũ, đang nhàm chán ngồi xổm ở dưới đất đếm kiến.

Người đàn ông tập trung nhìn chằm chằm vào Giang Minh Hạ, hơi thở nặng nề hơn trước rất nhiều, hơi thở thở ra mang theo nhiệt độ rất cao, đôi môi có độ dày vừa phải mím nhẹ lại, có ánh sáng rực lửa từ đôi mắt đen sâu thẳm tỏa ra, khiến cho trái tim Giang Minh Hạ như muốn nhảy lên tới cổ họng.

Làn khói màu hồng xung quanh người đàn ông trở nên dày đặc hơn, ngọn lửa trong mắt anh ta dường như càng ngày càng cao hơn theo cường độ của làn khói hồng!

Trong lòng Giang Minh Hạ than thở, cô thực sự đã đoán đúng rồi, người đàn ông này đã trúng phải thứ gì đó giống như bùa mê.

Trong đáy mắt của người đàn ông vẫn còn một tia thanh tỉnh, anh ta dựa vào người Giang Minh Hạ, cố gắng chống đỡ bản thân, nhưng mùi thơm tỏa ra từ cơ thể tràn đầy sinh lực của cô gái nằm bên dưới khiến cho anh ta không nỡ buông tay.

Anh biết đây không phải do tác dụng của thuốc mà giống như bản năng của cơ thể hơn, nhưng vì bị thuốc kí©h thí©ɧ cho nên anh ta không thể khống chế được cơ thể, mà để cho cơ thể tự động hành động theo bản năng.

Mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể của cô gái hết lần này đến lần khác đánh vào thần kinh của người đàn ông, không ngừng thách thức ý chí của anh ta, đợi đến khi thuốc hoàn toàn khống chế được ý thức của anh ta, cơ thể hoàn toàn bị khống chế, anh ta chắc chắn sẽ khó thoát!

Người phụ nữ này rốt cuộc là ai, cho dù trước đây anh ta đã từng luyện tập kiêng khem nhiều như vậy, nhưng lại gần như không thể khống chế được bản năng của cơ thể!

Giang Minh Hạ không biết được trong đầu của người đàn ông lúc này đang nghĩ cái gì, cô nằm ngửa trên mặt đất, hếch cằm lên, đang tìm thứ gì đó để đánh anh ta.

Cô nhìn xung quanh sạch sẽ như nước, trên mặt đất không có lấy một sợi lông, chân ghế thì cách cô tám thước, cô lại bắt đầu cảm thấy hoảng sợ.

Tần An chết tiệt, chẳng phải thính lực của lính đặc chủng siêu nhạy hay sao!

Cách âm chết tiệt, sao lúc đầu lại phải làm cái cách âm này cơ chứ!

Không nói đến đến sự khó chịu của Giang Minh Hạ, thì khi đôi mắt đen láy của người đàn ông nhìn thấy chiếc cằm nhỏ nhắn và chiếc cổ trắng nõn mềm mại của cô gái, sợi dây đang căng ra bị đứt cái “phựt”.

Anh ta cúi đầu xuống hôn cô.

Giang Minh Hạ cảm giác được cổ mình ươn ướt, cả người cô ngay lập tức choáng váng, thân thể cứng đờ tại chỗ, tay chân cô bất động, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.

Xong đời rồi!

Mặc dù đây là thế giới đánh giá khuôn mặt, nhưng mà Giang Minh Hạ cũng không sẵn lòng tùy tiện cùng với một người xa lạ làm chuyện đó đâu...

Khi Giang Minh Hạ vẫn còn đang vùng vẫy ở trong phòng, thì trong đầu cô chợt vang lên một giọng nói.

“Hệ thống nhắc nhở: Bạn có một nhắc nhở nhiệm vụ mới!”

“Vì hiện tại ký chủ đang ở trạng thái bị động nên hệ thống sẽ tự động kích hoạt nhiệm vụ.”

“Nội dung nhiệm vụ: Cứu một người khỏi cơn nguy kịch!”

Hệ thống?

Giang Minh Hạ nhanh chóng nhớ lại lúc cô bị người khác va phải, trong đầu cô cũng có giọng nói tương tự, dường như là bị ràng buộc bởi một hệ thống nào đó...

Tuy nhiên, khi Giang Minh Hạ nghe được nội dung nhiệm vụ của hệ thống, mặt cô ngờ nghệch hẳn ra, có phải tên ngốc này đã gửi nhầm nhiệm vụ rồi không? Rõ ràng hiện tại, cô mới là người đang gặp khó khăn đấy, không phải chứ trời?

Âm thanh hệ thống tiếp tục vang lên.

“Xét thấy rằng, ký chủ đang ở trong trạng thái bị động, cho nên hệ thống sẽ cung cấp các phương án để hoàn thành nhiệm vụ.”

“A. Đánh ngất đối tượng cần được giải cứu, tạm thời giải thoát anh ta khỏi sự kiểm soát của thuốc.”

“B. Dội thật nhiều gáo nước lạnh vào người để anh ta tỉnh lại, tạm thời giải thoát anh ta khỏi sự kiểm soát của thuốc.”

“C. Ký chủ chủ động hiến thân cho đối tượng cần được giải cứu, giải phóng anh ta hoàn toàn khỏi sự khống chế của thuốc.”

“Dựa vào sự sàng lọc của hệ thống, thì lựa chọn thứ ba là thích hợp nhất với ký chủ, có thể hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống một cách nhanh chóng và dễ dàng. Phần thưởng cho nhiệm vụ: công thức điều chế thuốc có thể chống lại trăm loại độc. Xin ký chủ đưa ra sự lựa chọn!”

...Sao ngươi không đi mà hiến thân mình đi, cả nhà ngươi đi mà hiến thân!

Trong lòng Giang Minh Hạ thầm gầm lên, cô thề rằng nếu như hệ thống ngu xuẩn này ở ngay trước mặt, cô sẽ dùng tay không xé nát nó ra, nếu không sẽ khó trút được mối thù này!

“Ký chủ, xin hãy lựa chọn càng sớm càng tốt.”

Còn có gan giục cô, ba cái lựa chọn này có cái nào làm được sao?

Giang Minh Hạ đột nhiên giật mình một cái, trong lúc nhất thời, người đàn ông này tựa hồ không có bước tiếp theo, vả lại thân thể của anh ta đều đã mềm nhũn cả ra...

Giang Minh Hạ thử thăm dò đẩy anh ta một cái, phát hiện ra nó không khó như cô tưởng tượng. Người đàn ông đã nhắm mắt lại, thở dốc rất dữ dội, trông giống như đang đấu tranh với chính mình.

Mặc dù cô không biết tại sao người đàn ông này lại mất đi lực giam giữ cô, nhưng sau khi nhận ra được điều này, cô lập tức cố gắng đẩy người đàn ông này ra khỏi người cô, ai mà quan tâm đến hệ thống quỷ quái gì đó cơ chứ, cô đứng dậy lao ra khỏi cửa.

Tần An nghe thấy động tĩnh trên lầu thì giật mình, nghe kỹ ra thì là đại tiểu thư đang kêu cứu, mày anh ta cau lại, nhanh chóng đứng dậy lao vào biệt thự.

Đập vào mắt anh ta là bộ dạng hoảng hốt và thất thần của Giang Minh Hạ, sắc mặt của Tần An tối sầm lại, lao thẳng lên tầng hai.

Nhìn thấy Tần An, cuối cùng Giang Minh Hạ cũng cảm thấy an tâm, cô quay người đi theo anh ta lên lầu, cô muốn đánh người đàn ông kia trăm lần!

Giang Minh Hạ đi lên lầu thì nhìn thấy Tần An đứng ở cửa phòng mà không đi vào trong, cũng không đánh người đàn ông đó trăm cái như cô đã tưởng tượng.

Cô còn chưa kịp mở miệng nói, liền nhìn thấy sắc mặt Tần An chuyển sang âm trầm quay người lại, hung dữ nhìn cô một cái rồi rời đi mà không hề quay đầu lại...

Anh ta đã từng là một chiến sĩ đặc chủng xuất sắc, chỉ cần nhìn thoáng qua là người đàn ông này là đã hiểu đang bị lừa, còn ai bị lừa thì không cần phải nói nữa!

Giang Minh Hạ ngơ ngác đứng nhìn Tần An rời đi, cô quay đầu nhìn người đàn ông nằm nghiêng trên mặt đất, trong không khí thoang thoảng một mùi rất kỳ lạ, cô lập tức hóa tượng.。

Mặt Giang Minh Hạ không một chút biểu tình nhìn người đàn ông kia, trong lòng cô đang có hàng vạn câu chửi thề tràn qua, Tần An cho rằng cô sắp làm gì đó với người đàn ông này... Haha.