Chương 48

Viên Xuân không nhìn Vạn Bảo Bảo, nói với Cừu Ương: "Sao ngươi lại ở đây một mình? Ta hỏi người bên ngoài, nói là Lý chân nhân của Đằng Các Tông tìm ngươi có việc. Người khác đâu?"

Cừu Ương không trả lời Viên Xuân, mà là nhìn về phía Vạn Bảo Bảo, châm chọc cười nói: "Ngươi mới vừa nói, ta cùng cô ta sẽ như thế nào?"

Cô ta?

Vạn Bảo Bảo kết hợp vế trước vế sau, rất nhanh đã cho ra kết luận thân phận của nữ tử trước mắt.

Viên Xuân, nữ nhi của Viên tông trưởng, nữ chính của quyển tiểu thuyết này.

Người sau này sẽ cùng Cừu Ương phu xướng phụ tùy, kết làm đạo lữ đến đại kết cục.

Trách không được ánh mắt Viên Xuân nhìn cô không quá thân thiện.

Cho dù là ai nhìn thấy vị hôn phu của mình cùng nữ nhân khác chui vào rừng cây nhỏ đều sẽ không thân thiện.

Nhưng Cừu Ương hỏi cô lời này làm cái gì?

Viên Xuân cũng nhìn sang Vạn Bảo Bảo, trong ánh mắt khinh thường mang theo chút nghi hoặc.

Lúc này, Vạn Bảo Bảo chú ý tới tay phải Viên Xuân khẽ nhúc nhích.

Thị nữ đứng bên cạnh cô tựa hồ đang chờ tin tức gì đó, sau khi nhìn thấy động tác của cô, liền từ trong tay áo móc ra một vật.



Bởi vì tay áo quá lớn, Vạn Bảo Bảo cũng không thấy rõ đó là cái gì.

Tay phải thị nữ nhẹ nhàng lay động, một giây sau Vạn Bảo Bảo liền nghe được tiếng chuông thanh thúy.

Thứ thị nữ cầm là chuông?

Tại sao lại rung chuông khi nói chuyện? BGM cổ đại à?

Vạn Bảo Bảo có chút khó hiểu, nhưng những thứ này đều là chuyện nhỏ, trả lời vấn đề của BUG Cừu Ương mới là quan trọng nhất.

Tuy rằng không biết Cừu Ương vì sao muốn hỏi vấn đề này, cô vẫn ngoan ngoãn nâng hai ngón trỏ trái phải lên, vừa nói vừa đặt hai ngón tay cạnh nhau: "Các ngươi sẽ cầm sắt hòa minh, trăm năm hảo hợp."

Hai ngón trỏ nhanh chóng sát lại vào nhau, "quấn quýt" phụ họa cho lời nói.

Vỗ mông ngựa nhân vật chính xong, Vạn Bảo Bảo ngẩng đầu, phát hiện nụ cười trên mặt Cừu Ương càng thêm quỷ dị, chẳng khác nào nhân vật phản diện trong phim truyền hình sắp giở trò xấu...

Viên Xuân ở bên kia sắc mặt trắng bệch, không ngừng dùng động tác nhỏ thúc giục thị nữ bên cạnh.

Động tác rung chuông của thị nữ càng lúc càng nhanh, "reng reng reng" dồn dập nhiệt tình, có thể so sánh với tiếng chuông tan học.

Vạn Bảo Bảo: ... Đây là đang làm gì? Tô điểm không khí sao?

Cừu Ương dường như nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, còn cười ra tiếng.



Nếu hai mắt của hắn không tiếp tục phiếm hồng quang, Vạn Bảo Bảo sẽ càng có cảm giác an toàn...

Hôm nay bốn người đứng ở chỗ này, một người cất tiếng cười to, một người vắt hết óc để sống sót, một người sắc mặt như bệnh nặng mới khỏi, còn có một người đang lắc chuông như điên...

Thị nữ điên cuồng rung chuông, Cừu Ương khẽ nhíu mày, có chút phiền chán nhìn về phía Viên Xuân: "Đừng lắc nữa, vô dụng."

Những lời này làm cho Viên Xuân như rơi xuống hầm băng, cô nuốt một ngụm nước bọt, làm bộ nghe không hiểu nói: "Ngươi nói cái gì?"

Vạn Bảo Bảo đứng một bên, hai ngón trỏ còn đang quấn quýt, rất nhanh đã nhận ra không khí có gì đó khác thường.

Cái chuông này hình như không đơn giản.

Mà Cừu Ương và Viên Xuân, thoạt nhìn cũng không giống một đôi... Ngược lại có chút giống đảng viên ngầm và đặc vụ.

Cừu Ương chậm rãi cuộn tròn ngón trỏ, hắn thờ ơ giơ tay lên, cười hỏi Vạn Bảo Bảo đối diện: "Sư muội, ngươi lặp lại lần nữa, ta và Viên chân nhân tương lai sẽ như thế nào?"

Vạn Bảo Bảo: Xin hỏi ngươi đang show ân ái sao, cô đã nói hai lần rồi, còn muốn nói lần thứ ba?

Vạn Bảo Bảo nặn ra một nụ cười khô khốc, vừa muốn bắt đầu ngượng ngùng vuốt mông ngựa đã thấy tay phải Cừu Ương phút chốc biến hình, từ bàn tay bắt đầu kéo dài, móng tay trở nên vừa nhỏ vừa nhọn, nhẹ nhàng móc về phía trước.

Động tác của hắn quá nhanh.

Chờ Vạn Bảo Bảo kịp phản ứng, Viên Xuân đứng chếch đằng trước đã bị bổ làm hai.