Chương 47

Cừu Ương nhíu mày: "Ồ?"

Vạn Bảo Bảo giơ hai tay làm tư thế đầu hàng, vội vã nói: "Sư huynh, ngươi không muốn biết tương lai sẽ phát sinh cái gì sao?"

Cừu Ương dừng bước: "Ngươi biết ngươi chết như thế nào không?"

Vạn Bảo Bảo: "... Sống đến già rồi chết?"

Cái này làm khó cô rồi, trong nguyên tác không có cô a!

Cừu Ương lại nói: "Ngươi có biết Thượng Nguyên Tông một trăm năm sau sẽ như thế nào không?"

Hỏi lố rồi... Cô chỉ biết nội dung quan trọng trong sách, những chi tiết nhỏ này, cô hoàn toàn không biết.

Nhưng nói lời tốt đẹp chắc chắn không sai.

Vạn Bảo Bảo cố gắng biên: "... Dưới sự dẫn dắt của ngài, Thượng Nguyên Tông sẽ trở thành truyền kỳ của tu chân giới."

Cừu Ương nghe xong nở nụ cười, đôi môi đỏ tươi nứt ra: "Sư muội, lần đầu gặp mặt ta đã nói với ngươi rồi, đừng nói dối."

Cừu Ương nói xong lời này liền sải bước đi về phía Vạn Bảo Bảo.

Nhìn Cừu Ương càng ngày càng tới gần, Vạn Bảo Bảo như nhìn thấy chính mình khi đi ăn buffet.

Vẻ mặt phấn khởi, hai mắt tỏa sáng, liên tục nuốt nước bọt...



Cô biết nếu cứ tiếp tục như vậy mình sẽ không xong, Vạn Bảo Bảo giơ hai tay lên cao, bắt đầu không giữ lại tình tiết, đem toàn bộ nội dung trong sách nói ra: "Sư huynh về sau sẽ cùng Viên Xuân chân nhân hỉ kết liên lý, các ngươi cầm sắt hòa minh, phu thê ân ái, sau đó còn cùng đi tru sát Anh Quỷ!"

Cừu Ương phút chốc dừng bước, đôi mắt nhìn Vạn Bảo Bảo nhíu chặt, lặp lại: "Ta và Viên Xuân cầm sắt hòa minh?"

Vạn Bảo Bảo gật đầu như giã tỏi: "Hợp, hai người bát tự hợp, tính cách hợp, chỗ nào cũng hợp!"

Nhân vật chính cho dù có OOC, đường tình cảm và đường sự nghiệp cũng không thể OOC chứ?

Vạn Bảo Bảo ở trong lòng âm thầm bội phục Viên Xuân, thật lợi hại, xả thân vì nghĩa, lấy thân nuôi sói a!

Mặc kệ Cừu Ương có tin hay không, dù sao trong sách viết như vậy, cô nói vậy cũng không sai.

Nếu như không tin, cô phải làm sao bây giờ? Cô đã đem toàn bộ những gì cô biết...

Trùng hợp chính là, cách đó không xa vừa vặn truyền đến một giọng nữ: "Cừu Ương, ngươi có ở đây không?"

Vạn Bảo Bảo theo thanh âm nhìn lại, liền thấy hai bóng người đang đi tới nơi này, một cao một thấp, đều là nữ tử.

Người tới chính là Viên Xuân và Trường Kỳ chờ ở bên ngoài cánh rừng đã lâu.

Bọn họ cầm Câu Hồn Linh đứng ở một nơi khác, vừa vặn không nhìn thấy Vạn Bảo Bảo chạy vào rừng cây.

Viên Xuân mắt thấy Cừu Ương và Lý Thành chân trước chân sau vào rừng, cô liền móc ra Câu Hồn Linh đã sớm chuẩn bị trước, dự định ở đây câu hồn phách Cừu Ương.

Về phần Lý Thành, dù sao hắn chỉ là một quân cờ, dù sống hay chết đều không sao cả.

Chết thì càng tốt, cô sẽ xử lý luôn thi thể của Lý Thành, như vậy là có thể ngụy trang thành sau khi y trả thù Cừu Ương thành công, sợ tội bỏ trốn.



Viên Xuân ở bên ngoài rừng lắc chuông nửa ngày, thật vất vả mới nhìn thấy hồn phách như sương trắng bay lên.

Nhưng nhìn kĩ, sương trắng không phải hai cái.

Mà là chỉ có một mình Lý Thành!

Cừu Ương đi đâu rồi?

Nếu việc cô sử dụng Câu Hồn Linh bại lộ, toàn bộ tu chân giới không có chỗ cho cô trú thân.

Viên Xuân mắng chửi thu hồi chuông, dùng phương pháp chí âm đánh tan hồn phách Lý Thành, lập tức mang theo Trường Kỳ chạy vào trong rừng.

Kết quả phát hiện trong rừng chẳng những có Cừu Ương, còn có một nữ đệ tử không biết tên.

... Đây quả thực là tình huống xấu nhất.

Ánh mắt lạnh như băng của Viên Xuân lướt qua nữ đệ tử, trong lòng nghĩ, nữ nhân này không thể giữ lại.

Vạn Bảo Bảo chưa từng gặp Viên Xuân, nhưng ánh mắt nữ tu sĩ này nhìn cô rõ ràng không quá thân thiện.

Hai người đã từng gặp nhau?

Nhưng tại thời khắc xấu hổ lại nguy hiểm này chen vào một người, làm cho Vạn Bảo Bảo rốt cục có thể thở phào nhẹ nhõm.

Ừ, có thể kéo dài hơi tàn một hồi.