Chương 45

Lý Thành vừa nghe, lửa giận vừa mới hạ xuống lại bốc lên: "Ngươi nói cái gì?"

Cừu Ương mở đôi môi mỏng nói: "Nếu ngươi còn cố chấp ở lại đây, ta cũng không ngại dùng ngươi nhét răng."

Dù sao so với cái xác không hồn, không bằng chết cho thống khoái.

Lý Thành cho rằng đầu óc Cừu Ương hỏng rồi, lại còn bắt đầu nói mê sảng?

Chỉ thấy Cừu Ương ngày thường luôn tươi cười, lúc này như cười như không, trong con ngươi màu đen hiện ra huyết quang đỏ sậm, giọng nói trầm thấp: "Ta là hảo tâm dặn dò ngươi, nếu không đi, sẽ không còn đi được."

Lý Thành nuốt một ngụm nước bọt, chần chờ nói: "Ngươi, ngươi bị quỷ quái nhập vào?"

Vạn Bảo Bảo nghe được toàn bộ quá trình: ...

Từ đoạn giữa bắt đầu, đối thoại của hai người này đã vượt quá phạm trù cô có thể lý giải.

Nhét răng? Không đi được?

Tại sao không đi được?

Là cô nghe lầm sao?

Vạn Bảo Bảo duy trì tư thế ngồi xổm, nghiêng người một chút, từ khe hở giữa đá và bụi cỏ nhìn về phía trước.

Đúng lúc này, cô lại nghe thấy một hồi chuông như ẩn như hiện, tựa như một cọng cỏ, không đau không ngứa gãi vào trái tim cô.



Vạn Bảo Bảo mắt thường nhìn không thấy, nhưng ở quanh thân cô đang quanh quẩn một vòng Đạo Thủy Văn phát sáng. Chúng nó bảo vệ hồn phách cô vững vàng trong lớp vỏ này, cho dù là Câu Hồn Linh cũng không câu được hồn phách của Vạn Bảo Bảo.

Tiếng chuông từ xa đến gần, ngay cả Lý Thành cũng nghe được.

Ý thức của hắn bỗng trở nên mông lung, hai mắt sững sờ nhìn về phía trước, miệng hơi mở ra.

Ngay sau đó, Vạn Bảo Bảo liền thấy được hình ảnh đủ để cho cô thét chói tai, chỉ thấy thứ gì đó giống như sương trắng, chậm rãi từ trong thất khiếu của Lý Thành bay ra.

Mắt mũi miệng tai.

Sương trắng bốc hơi.

Máu và nước mắt đặc sệt theo khuôn mặt của Lý Thành chảy xuôi, làm ướt vạt áo hắn, để lại vết máu loang lổ.

Hồn phách bị Câu Hồn Linh câu đi, trừ phi Đại La thần tiên đến hỗ trợ, nếu không người này hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Vạn Bảo Bảo gắt gao đè lại miệng mình.

Xong rồi, cô sơ ý rồi...

Cô quên mất trong tiểu thuyết, phàm là vô tình bắt gặp người khác đang lén lút trò chuyện, vậy tám phần sẽ đυ.ng phải sự kiện lớn!

Vừa rồi việc đầu tiên cô phải làm căn bản không phải xách quần, mà là chạy nhanh!

Bằng không nhất định sẽ nhìn thấy những chuyện không nên nhìn, nghe được những chuyện không nên nghe...

Lý Thành bên trái còn đang bốc khói như ống khói nhân tạo, Cừu Ương bên phải thần sắc không thay đổi, còn há miệng.



Sau đó, Vạn Bảo Bảo liền nhìn thấy ngũ quan tuấn mỹ của Cừu Ương, giống như quái kiệt bắt đầu Càn Khôn Đại Na Di.

Vạn Bảo Bảo: ...

Cái trán trơn bóng của Cừu Ương kéo dài theo chiều ngang, thái dương trái phải nhô ra một đôi sừng tê giác, chóp mũi cao thẳng hướng về phía trước mọc dài ra, bén nhọn nhếch lên, đôi môi mỏng luôn mỉm cười nứt ra hai bên, nhe ra một hàm răng sắc bén. Đôi mắt trắng bệch nhanh chóng chảy máu, nhìn từ xa tựa như hai lỗ máu hẹp dài.

Vạn Bảo Bảo đã quên thét chói tai, cô ngơ ngác nhìn quái vật mặc trường sam tu sĩ kia mở cái miệng to như chậu máu, giống như ăn táo, một ngụm cắn đứt mũi và miệng của Lý Thành.

... Không phải, nhân vật chính của quyển sách này là Cừu Ương đúng không?

Con quái vật ăn thịt người trước mắt này là ai?

Tốc độ ăn thịt của hắn cực kỳ nhanh, không quá một khắc, trên mặt đất liền chỉ còn lại một bãi máu loãng.

Toàn thân Vạn Bảo Bảo không thể kìm được run rẩy, cô ngừng thở, sợ mình sẽ tạo ra âm thanh.

Quái vật ăn xong xá© ŧᏂịŧ, trong nháy mắt lại biến thành Cừu chân nhân miệng nở nụ cười.

Cừu chân nhân lấy khăn tay từ trong ngực ra, lau miệng.

Động tác nhã nhặn, cử chỉ tao nhã, lại khiến Vạn Bảo Bảo tóc gáy dựng thẳng.

"Vạn sư muội, ngồi xổm lâu như vậy, chân không tê sao?"

Một câu "Vạn sư muội" này, tựa như đốt một cây pháo trúc trên đỉnh đầu Vạn Bảo Bảo, nổ đến cô suýt nữa hồn phi phách tán.