Chương 40

Toàn bộ thân thể của hắn sẽ trở thành cái xác không hồn, mấy tháng sau dầu cạn đèn tắt.

Bởi vì Thuật Nhϊếp Hồn quá mức tàn nhẫn, bên dưới ghi chép có lưu lại một hàng chữ màu đỏ.

Loại tà pháp này, phàm là người tu tiên không thể dùng.

Viên Xuân cầm điển tịch, cất tiếng cười to.

Cô biết, cơ hội của cô đã tới.

Tuy nhiên, cách làm ra Câu Hồn Linh lại có chút khó khăn.

Đầu tiên, cô phải tìm được một kẻ chết oan, đợi bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, bắt đầu từ huyệt bách hội cạy đỉnh đầu kẻ này ra làm đôi, lấy ra xương sọ làm Câu Hồn Linh.

Chuông này do đau đớn của oan quỷ huyễn hóa thành, đừng nói là sinh hồn, ngay cả hoạt quỷ cũng có thể đưa tới.

Nhưng kẻ chết oan trên đời nào dễ tìm như vậy, còn phải vừa vặn chết bảy bảy bốn mươi chín ngày.

Viên Xuân cân nhắc mấy ngày cũng không tìm được biện pháp.

Hôm đó, trong lúc cô vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy chim chóc trên cành đang ăn sâu.

Thân thể con sâu bị xé ra từ giữa, chất lỏng màu xanh lục ồ ồ chảy ra.

Linh quang chợt lóe, Viên Xuân bỗng nhiên nghĩ ra một phương pháp.

Nếu không có, cô "tạo" một kẻ chết oan là được.



...

Hiện tại Câu Hồn Linh đã ở trong tay cô, kế tiếp việc cô cần làm, chính là tìm một thời gian thích hợp để mọi chuyện có thể phát sinh hợp tình hợp lý.

Cân nhắc tới lui, cô đã chọn được cho Cừu Ương một ngày lành tháng tốt.

Chính là ngày tỷ thí với Đằng Các Tông.

Cô cũng cần một con tốt để đánh lạc hướng mọi người.

"Trường Kỳ."

Trường Kỳ cúi đầu: "Tiểu thư."

Viên Xuân khẽ nhếch môi, nhỏ giọng nói: "Ngày sau, ngươi mang theo…"

...

Lại qua hai ngày, ngày tỷ thí giữa Thượng Nguyên Tông và Đằng Các Tông đúng hạn tới.

Vì nghênh đón Đằng Các Tông, trên mấy chục ngọn núi Thượng Nguyên Tông đều treo cờ màu, cờ theo gió tung bay, hiên ngang sĩ khí.

Các tu sĩ Đằng Các Tông từng người đạp tiên kiếm và pháp khí đi đến.

Nhìn các đối thủ từ xa đến, các đệ tử Thượng Nguyên Tông khí thế hùng hổ, ý chí chiến đấu sục sôi... Ngoại trừ Vạn Bảo Bảo đang đứng ở hàng cuối ra.



So với tỷ thí của các đại thần Phạm Thiên Cảnh, tỷ thí của đám đệ tử Thanh Mông Cảnh lót đáy giống như tiết mục mang tính thưởng thức trong tỷ thí lần này.

Nói cách khác, các tổ khác đều là bóng rổ chuyên nghiệp hay giải đấu bóng rổ sinh viên vân vân, đến chỗ Vạn Bảo Bảo, chính là trận đấu bóng cao su ở nhà trẻ.

Cho dù ở trong lòng nói với mình như vậy, Vạn Bảo Bảo cũng vẫn khẩn trương.

Vừa khẩn trương lại muốn đi WC, Vạn Bảo Bảo vỗ sư huynh Thanh Mông Cảnh Nhị Thanh phía trước, ngượng ngùng hỏi: "Sư huynh, có thể hỏi chút chuyện không?"

Sư huynh Thanh Mông Cảnh Nhị Thanh mắt to tròn, nhìn qua không lớn hơn Vạn Bảo Bảo bao nhiêu, cười lộ ra răng nanh nhỏ: "Có chuyện gì?"

Vạn Bảo Bảo có chút không được tự nhiên nói: "Sư huynh có biết nhà xí ở đâu không?"

Cô tổng cộng đã tới Chủ Phong hai lần, một lần là viện của Cừu Ương, một lần là hành lang cách đó không xa. Nhưng sân diễn luyện lớn hơn sân vận động thế này vẫn là lần đầu tiên cô tới.

Hổ Nha sư huynh nghiêng đầu, có chút chần chờ nói: "Sư muội, Chủ Phong không có nhà xí."

Vạn Bảo Bảo: ...

Sao cô lại quên chuyện này chứ!

Hổ Nha sư huynh: "Cũng đúng, ngươi chỉ mới Thanh Mông Cảnh, còn chưa tích cốc. Thế này nhé, ta vụиɠ ŧяộʍ nói cho ngươi biết, cửa sau sân diễn luyện là một hoa viên, ngươi xuyên qua hoa viên sẽ tới một cánh rừng, chỗ đó rất ít người lui tới."

Hổ Nha sư huynh nháy mắt, ý tứ kia là, ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây, ngươi tự lĩnh ngộ đi.

Vạn Bảo Bảo hiểu ngay lập tức, hai tay ôm quyền nói: "Đa tạ sư huynh!"

Cô nhìn chung quanh, ghế ngồi ở sân diễn luyện đã sắp đầy, trong đám người mênh mông, cô căn bản không nhìn thấy Chu Linh và Tiểu Thuyền đang ngồi ở chỗ nào.