Chương 37

Ngày hôm sau, một trong hai đại sự của Thượng Nguyên Tông đã xảy ra, Viên tông chủ xuất quan.

Chân nhân tu sĩ có đạo hạnh trong tông, chỉ cần đang có mặt đều phải đi tới thi lễ.

Tiểu đệ tử như Vạn Bảo Bảo không có cơ hội.

Vạn Bảo Bảo cũng không muốn đi, một mình luyện đến phong thanh thủy khởi ở sân diễn luyện. Lúc nghỉ ngơi uống ngụm nước, mới phát hiện Quách Chi Sơn chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở rìa sân, nhìn chăm chú về hướng của cô.

Thấy Vạn Bảo Bảo kết thúc luyện tập, Quách Chi Sơn bước về phía trước.

"Ngươi có biết trận tỷ thí này vốn là ta xuất chiến không?" Quách Chi Sơn đi thẳng vào vấn đề.

Vạn Bảo Bảo ít nhiều đoán được một ít, tân đệ tử của Thanh Mông Cảnh Nhất Thanh nhiều như vậy, chỉ cần suy nghĩ là có thể biết.

Vạn Bảo Bảo uống một ngụm nước nói: "Sư thúc không nói cho ta biết."

Quách Chi Sơn thối mặt gật đầu: "Trước đó vài ngày ta gây ra sai lầm, sư thúc muốn thay ta, ta cũng không có gì để nói."

Vạn Bảo Bảo: Còn rất ngoan, xem ra không phải tới để kiếm chuyện

Quách Chi Sơn mím môi, tiếp tục nói: "Nhưng ngươi cũng đừng vênh váo, tuy rằng ngươi thay thế ta, nhưng nếu tỷ thí, ngươi cũng chưa chắc có thể thắng ta."

Nghe vậy, Vạn Bảo Bảo ít nhiều biết vì sao tiểu nha đầu lại tới đây.



Việc bị thay thế, đặt trên người ai cũng sẽ không vui vẻ, càng miễn bàn Quách Chi Sơn có lòng tự trọng cao như vậy. Nhưng tiểu nha đầu lần trước sau khi bị sư thúc trách phạt đã đề cao tư tưởng phẩm đức lên rất nhiều.

Đúng là có không phục, nhưng chưa tới mức ghen ghét.

"Ngươi tỷ thí cho tốt, tuyệt đối không được thua. Đừng để người khác cho rằng tân đệ tử Thanh Mông Cảnh Nhất Thanh của Thượng Nguyên Tông đều có trình độ như ngươi."

Có lẽ là cảm thấy mất mặt, Quách Chi Sơn nói lời khích lệ cũng có chút tức giận.

Vạn Bảo Bảo không chấp nhất với tiểu nha đầu, cười cười không nói gì.

Thấy Vạn Bảo Bảo không bới móc mình, Quách Chi Sơn cũng không đấu võ mồm với cô nữa, lấy một vật từ trong thắt lưng ra đưa cho Vạn Bảo Bảo: "Cầm lấy, cho ngươi."

Vạn Bảo Bảo tò mò tiếp nhận, nhìn kỹ, là một đôi bao tay ngón.

Xúc cảm thô cứng, lấp lánh màu trắng bạc, rất giống đan bằng dây thép siêu nhỏ.

Vạn Bảo Bảo: "Cái này khẳng định không rẻ?"

Vạn Bảo Bảo biết tác dụng của bao tay ngón này, bình thường Quách Chi Sơn cũng hay đeo nó trên ngón tay.

Đề phòng lúc mệt mỏi thi pháp không tập trung, có thể phân tán pháp lực để tránh tổn thương chính mình.



Quách Chi Sơn bĩu môi nói: "Đây là ta dùng thừa, cảm thấy không thích, ném cũng lãng phí, ngươi lấy dùng đi, đỡ cho tỷ thí thi pháp thất bại tự tổn thương chính mình, còn liên lụy chúng ta mất mặt."

Vạn Bảo Bảo nhìn kỹ bao tay ngón, một chút dấu vết từng sử dụng cũng không có, rõ ràng là đồ mới.

Tiểu nha đầu Quách Chi Sơn đúng là khẩu xà tâm phật.

Nếu là người có tâm lí phản nghịch hoặc hay tự ti, nghe xong lời này nhất định sẽ tức giận không muốn dùng đồ bố thí của Quách Chi Sơn.

Nhưng Vạn Bảo Bảo cũng không phải người cứng đầu cứng cổ, đồ tốt còn miễn phí, cô nhất định sẽ nhận.

Vạn Bảo Bảo trực tiếp đeo vào ngón trỏ và ngón giữa tay phải, rất mát lạnh, cực kỳ thoải mái.

Cô cười nói: "Không tệ, Chi Sơn, ngươi có nhiều bao tay lắm sao?"

Quách Chi Sơn cũng không có mấy đôi, thứ này giá cả chế tạo cao, còn chỉ có tân đệ tử mới dùng. Chờ qua Thanh Mông Cảnh Nhị Thanh có thể thuần thục thi pháp, sẽ có rất ít người dùng tới.

Nhưng bị Vạn Bảo Bảo hỏi như vậy, Quách Chi Sơn vẫn cứng cổ nói: "Hơn mười đôi."

Vạn Bảo Bảo khoa trương khen ngợi: "Nhiều như vậy sao, có dùng hết không?"

Quách Chi Sơn thấy Vạn Bảo Bảo hâm mộ, dương dương tự đắc nói: "Thường dùng chỉ có hai ba đôi, những đôi khác không dùng tới."

"Không dùng tới xử lý thế nào? Ngươi định ném đi à?"