Chương 36

Vạn Bảo Bảo thật không ngờ, từ nhỏ đến lớn ngay cả kéo co cô cũng chưa từng chiến thắng, lại có một ngày sẽ đánh nhau với người khác.

Nếu như là một chọi một, cô sẽ không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, không chút do dự nhận thua.

Thể diện là chuyện nhỏ, bị đánh mới là chuyện lớn...

Nhưng cô hiện tại không chỉ đại biểu cho bản thân, mà là tất cả đệ tử Thanh Mông Cảnh Nhất Thanh của Thượng Nguyên Tông.

Bởi vậy, trực tiếp đưa hành vi ẩu đả này tăng lên tới cấp độ vinh dự của toàn tập thể.

Ai, sầu người.

Nhưng dù có lo lắng, cô cũng phải nghĩ biện pháp thắng trận tỷ thí này.

Bàng sư thúc tiến cử cô, cô cho dù nể tình Bàng sư thúc cũng phải toàn lực đánh cược một lần.

Hiện tại thứ Vạn Bảo Bảo muốn biết nhất, chính là trình độ của cô với đối thủ.

Bởi vì cái gọi là biết người biết ta... dù sao cũng tốt hơn là chẳng biết gì.

Ai ngờ Bàng sư thúc nói: "Chưa đến ngày tỷ thí, không ai biết đối thủ của mình là ai."

Vạn Bảo Bảo: ... Nghĩa là toàn bộ dựa vào may mắn?

Bàng sư thúc tràn đầy tự tin nói: "Ngươi không cần lo lắng, dựa vào thực lực của ngươi, chỉ cần phát huy bình thường sẽ không có vấn đề gì."



Tỷ thí thú vị ở chỗ, cho dù đối phương có lợi hại hơn nữa thì cũng đều là Thanh Mông Cảnh Nhất Thanh.

Trong số đệ tử cùng cảnh giới, pháp lực thâm hậu cũng không cách nhau nhiều lắm.

Cho nên thứ thật sự có thể đả động kết quả tỷ thí, thông thường chính là lâm trận phát huy và tùy cơ ứng biến.

Bàng sư thúc lại nói: "Ba ngày cuối cùng sư thúc sẽ chỉ điểm cho ngươi một chút, ngươi phải chuẩn bị thật tốt."

Một chút nào đủ! Bảy chút cũng chưa chắc đủ!

Nếu đã tránh không khỏi, Vạn Bảo Bảo vội vàng nói: "Đa tạ sư thúc, không biết chúng ta khi nào thì bắt đầu được?"

Bàng sư thúc nghe lời này, cảm thấy Vạn Bảo Bảo ham học hỏi, cười nói: "Vậy bắt đầu bây giờ?"

Vạn Bảo Bảo: "Xin sư thúc chỉ giáo!"

Lâm trận mới mài gươm, kiểu gì cũng chết.

Bàng sư thúc mở lớp phụ đạo, Vạn Bảo Bảo rất hưởng thụ.

Nếu như nói huấn luyện trong phòng tối là trò chơi thăng cấp, vậy chỉ điểm của Bàng sư thúc chính là cao thủ giảng bài một một.

Thiên phú của Vạn Bảo Bảo rất cao, năng lực hấp thu chiêu thức cũng nhanh, những thứ này đều là ưu điểm của cô.

Ngược lại, thời gian cô nhập môn ngắn, kinh nghiệm thực chiến cũng không đủ.



Bàng sư thúc liền nhẫn nại uy chiêu cho cô, một chiêu lại một chiêu, một hồi rèn luyện đến tận khi màn đêm buông xuống.

Vạn Bảo Bảo mới đầu còn theo không kịp tiết tấu của Bàng sư thúc, đợi sau khi quen thuộc, Bàng sư thúc kinh ngạc phát hiện Vạn Bảo Bảo đã có thể dần đuổi kịp tốc độ thi pháp của hắn.

Phương thức tu luyện của Vạn Bảo Bảo không giống với người thường.

Người bình thường tu luyện giống như ăn cơm, dạ dày lớn bao nhiêu thì có thể ăn bấy nhiêu, món ngon phong phú hơn nữa đặt ở trước mặt, cũng không có cách nào ăn nhiều.

Nhưng Vạn Bảo Bảo thì khác, cô thà rằng no chết chứ không để thừa…

Một lần có thể ăn không hết, nhưng cô vẫn sẽ không ngừng ăn, cho đến khi hấp thụ toàn bộ đồ ăn vào bụng, sau đó nhanh chóng tiêu hóa.

Có điều Bàng sư thúc không biết, Vạn Bảo Bảo sở dĩ tích cực như vậy, hoàn toàn là vì không muốn bị đánh trong lúc tỷ thí...

Cô có thể cực khổ huấn luyện, có thể tưởng tượng mình thành bàn tay của Iron Man, nhưng cô tuyệt đối không chịu được đau.

Vừa nghĩ tới đối phương thi pháp là có thể làm bỏng cô, Vạn Bảo Bảo lau mồ hôi trên trán, nói với Bàng sư thúc: "Sư thúc, chúng ta luyện thêm một chút nữa được không?"

Bàng sư thúc hết sức vui mừng, sảng khoái gật đầu.

Buổi tối hôm đó, Vạn Bảo Bảo trở lại Đại Thông Phô, đơn giản rửa mặt qua loa, ngã đầu liền ngủ.

Thức dậy trong mộng, cô tiếp tục luyện tập ở trong phòng tối.

Đây là lần đầu tiên Vạn Bảo Bảo ở trong mơ tích cực như vậy.