Chương 3

Nhìn đám đệ tử xếp hàng chờ lấy thức ăn làm Vạn Bảo Bảo nhớ tới căn tin thời đại học, một nhóm có hai ba người tụm đầu nói chuyện, thỉnh thoảng còn chê thực đơn căn tin mấy câu.

Có lẽ là đã lâu không nếm được mùi thịt, lúc Vạn Bảo Bảo ăn chén cháo có vị tanh của thịt dê, cô cảm nhận được xúc động trước nay chưa từng có.

… Nóng quá.

Ăn quá vội, nuốt một ngụm, phát hiện nóng cũng không nỡ nôn.

Ở trong miệng xóc tới xóc lui chờ nó nguội.

Cuộc sống của tân đệ tử vô cùng nhàm chán, lại khô khan.

Cũng không chỉ có tân đệ tử, cuộc sống của phần lớn tu tiên giả cũng đều như vậy.

Ngoại trừ tu luyện, vẫn là tu luyện.

Xa xa trên các ngọn núi đều là cao ốc đình các, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy các tu sĩ từ không trung bay qua.

Tiên khí bồng bềnh, tay áo vừa rộng vừa lớn, bị gió thổi qua còn có thể nhìn thấy một chùm lông nách…

Vạn Bảo Bảo không hiểu tại sao mình lại xuyên qua.

Mùi thơm của thịt khiến cô không khỏi lại bắt đầu hoài niệm cuộc sống tiện nghi của xã hội hiện đại.

Hai tháng qua, cô đã thay đổi rất nhiều thói quen.



Ví dụ như mở mắt ra là chộp lấy điện thoại di động, hoặc là nhàn rỗi không có việc gì làm thì đi kiểm tra email công ty.

Lúc mới xuyên qua cô bị chùm sáng kia dọa cho choáng váng.

Lúc ấy Bàng sư thúc mặc đạo bào màu trắng ngẩng cao đầu, nhìn về phía cô nói: "...Các ngươi dụng công luyện tập, sớm muộn gì cũng có thể khống chế được..."

Vạn Bảo Bảo nhìn trái nhìn phải một vòng, một đám hài tử mặc áo vải cổ đại, hai mắt như sao sáng nhìn nam tử phía trước, vẻ mặt vô cùng mong mỏi.

Vạn Bảo Bảo cứng ngắc quay đầu nhìn về phía sau, liền thấy chùm sáng vừa rồi đã xuyên qua nham thạch.

Trong lỗ nham thạch còn đang bốc lên khói trắng lượn lờ.

Sau khi sửng sốt một phút, cô rất nhanh đã nhận ra hai điều.

Cô xuyên qua rồi.

Nơi này còn không phải là xã hội hiện đại có thể nói đạo lý...

Ở giữa một đám hài tử không lớn không nhỏ, cô rất nhanh liền biết mình tên gì, đây là nơi nào.

Bởi vì nam tử trung niên kia vừa mới nhấc chân rời đi, Chu Linh cách đó không xa đã hô lớn: "Vạn Bảo Bảo, đi nhà xí không?"

Cái tên "Vạn Bảo Bảo" này cô dùng hơn ba mươi năm, bị người ta gọi sẽ theo thói quen quay đầu lại.

Nhưng ở dị thế xa lạ nghe được tên của mình, điều này làm cho Vạn Bảo Bảo một chút cũng không vui vẻ nổi.



Điều này nói rõ cô xuyên qua rất có thể không phải ngẫu nhiên, có chút giống một phiên bản khác của mình ở thế giới song song hơn.

Những suy nghĩ nhỏ nhặt này khiến đầu óc Vạn Bảo Bảo hỗn loạn, cho đến khi nhìn thấy nhà xí sâu không thấy đáy kia.

Có lẽ là thị giác và khứu giác của nhà xí kí©h thí©ɧ quá lớn, Vạn Bảo Bảo thậm chí còn muốn vọt vào trong rừng tùy tiện đi đại tiểu tiện cho rồi…

Cô cứ như vậy mơ hồ trải qua một buổi chiều.

Có lẽ là “Vạn Bảo Bảo” ở đây vốn không nói nhiều, không ai nhận ra sự dị thường của cô.

Buổi tối rửa mặt, Vạn Bảo Bảo mượn ánh trăng nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong chậu.

Diện mạo mười sáu mười bảy tuổi, trời sinh tóc dài suôn dày, mắt rất to, hơi cong cong khóe mắt sẽ mang theo ý cười. Chóp mũi hơi nhếch lên, cánh môi màu hồng nhạt, trên mặt là biểu tình ngây ngô và mờ mịt.

Không sai, đây không phải là cô mười sáu mười bảy tuổi sao?!

Vạn Bảo Bảo đưa tay sờ lên mặt mình, đầu ngón tay nóng bỏng khẽ chạm vào làn da lành lạnh, làm cho cô nhịn không được nổi lên một tầng da gà.

Cái gì đây? Trao đổi linh hồn?

Vậy cô không thể quay lại rồi?

Nếu có cuộc bỏ phiếu “Không muốn xuyên qua”, Vạn Bảo Bảo nhất định sẽ không chút do dự lựa chọn "Không"!

Cô hưởng thụ cuộc sống tiện lợi hiện đại, có máy nước nóng, có điện thoại di động, có máy tính, có lò nướng, chỉ cần mang theo đầu óc và một thân thể khỏe mạnh, là có thể ở trong thành phố sống một cuộc đời không bệnh tật không tai nạn, cuối cùng chết già.