Chương 10

Các tiểu đệ tử: "Vậy nếu xem hiểu Đạo Thủy Văn, chẳng phải là có thể xem hiểu rất nhiều tiên tích tổ sư gia lưu lại sao?"

Bàng sư thúc gật đầu: "Đúng vậy, còn có thể tiến lại gần thiên ý thêm một bước, bởi vậy ngoại trừ chưởng môn tứ đại tông ra, hiếm có người có được duyên phận này."

Bàng sư thúc dừng một chút, giọng điệu nghiêm túc nói: "Các ngươi phải nhớ kỹ, không nên tham luyến thứ này, cho dù ngươi học được, tương lai cũng chưa chắc mang đến thiện quả."

Vạn Bảo Bảo: ..

Có một số đệ tử nhỏ tuổi vẻ mặt khó hiểu, nhưng Vạn Bảo Bảo lại hiểu đến mức không thể hiểu thêm được nữa.

Người người đều muốn xem hiểu Đạo Thủy Văn, nếu như ngươi có thể xem hiểu, nhưng đạo pháp lại không cao thâm, để cho kẻ khác bắt đi mất, vậy hậu quả đúng là có thể tưởng tượng được.

Nhưng mà, sư thúc... Chúng ta đang nói về cùng một thứ sao?

Đạo Thủy Văn này thật sự là tờ giấy Tuyên Thành mặt dày mày dạn chui vào trong mộng của cô?

Vạn Bảo Bảo chậm rãi cúi đầu, nghiêm túc nhìn quỷ họa phù trong hình minh họa.

Đúng vậy, cái kiểu chữ như vứt vào trong máy giặt sấy khô này… Giống như đúc thứ trong mộng của cô.

Buổi tối ngày thứ ba, Vạn Bảo Bảo cũng lên giường nằm từ sớm.



Hai mắt khô khốc giống như thức suốt mấy đêm.

Cô tự hỏi trong lòng, cứ tiếp tục như vậy liệu mình có đột tử luôn không?

Đắp chăn xong, hai mắt nhắm lại, Vạn Bảo Bảo liền tiến vào một mảnh hắc ám.

Chờ đến khi cô có ý thức lần nữa, trước mắt vẫn là ba thứ quen thuộc, bàn, ghế gỗ, giấy Tuyên Thành.

Ban ngày nghe được lời của Bàng sư thúc, làm cho cô hoàn toàn không dám đọc tờ giấy này nữa.

Mặc dù nói bên trong có thể là Hoàng Kim Ốc tổ sư gia lưu lại, nhưng cô lại sợ mất mạng hơn.

Hơn nữa tầm nhìn của tổ sư gia cũng hạn hẹp quá rồi!

Hắn chịu tác động của thiên mệnh, sáng tạo ra một bộ văn tự là chuyện tốt, nhưng hắn không nên giam cầm văn hóa như vậy chứ.

Nên hào phóng một chút, để cho tất cả tu tiên giả đều có thể xem hiểu, cùng nhau tham khảo tiên tích của hắn, nói không chừng còn có thể xúc tiến tu tiên giới phát triển, hình thành một bố cục lớn hơn nữa!

Các tác phẩm nổi tiếng trên thế giới đều dựa vào việc cho các thế hệ sau đọc mới có thể tiếp tục truyền thừa, thậm chí còn được liệt vào danh sách các tác phẩm nhất định phải đọc ở mọi lứa tuổi, làm gì có ai trực tiếp biến mình thành sách cấm như hắn đâu.

Quan trọng nhất là, nếu mọi người đều có thể xem hiểu, cô cũng không cần phiền não như vậy...

Trao quyền đọc hiểu Đạo Thủy Văn vào tay một vài người, đây chính là đặc quyền, bởi vậy mới phân chia ra giai và cấp...



Trong lúc Vạn Bảo Bảo suy nghĩ, đêm thứ ba rốt cục cũng trôi qua.

Một trận trời đất quay cuồng, Vạn Bảo Bảo ở trên giường mở ra hai mắt nặng nề của mình.

Cô rất buồn nôn, nhưng cô quá mệt mỏi, mệt đến mức ngay cả sức đứng lên nôn cũng không còn.

Cô cũng không biết giấc mơ kỳ lạ này còn kéo dài bao lâu.

Vào đêm thứ năm, Vạn Bảo Bảo đưa ra một quyết định sáng suốt.

Đánh không lại địch nhân... Vậy thì sớm gia nhập bọn chúng.

Cô muốn thử xem, nếu mình ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, nghiêm túc nghiên cứu nội dung trên giấy Tuyên Thành, liệu có thể thay đổi được cơ thể kiệt quệ và đồng tử khô khốc của cô hay không.

Giấy Tuyên Thành trên bàn học tựa hồ cảm ứng được nội tâm biến hóa của cô, nó chủ động nằm xuống để cho cô thưởng thức.

Vạn Bảo Bảo phun một ngụm lão khí ở trong lòng, hai tay bắt chéo xoa xoa lòng bàn tay, nhìn lên trên mặt bàn.

Nội dung trên giấy Tuyên Thành giống như năm ngày trước, một hàng là chữ phồn thể, một hàng là quỷ họa phù... Ừm, Đạo Thủy Văn.

Vạn Bảo Bảo có một thói quen học thuộc từ vựng lúc đi học, chính là một lần sẽ học thuộc rất nhiều, đương nhiên cũng quên rất nhiều, nhưng qua vài ngày sẽ củng cố lại lần thứ hai, củng cố ba lần, cơ bản có thể nhớ kỹ.