Chương 47

"Đương nhiên là có thể.""Thánh nhân đã nói rồi, đây là nhu cầu tự nhiên. Nam nữ hoan ái, người tình ta nguyện, vừa là bản tính vừa là lạc thú, có gì phải tránh? Nam nhân các ngươi thích mỹ nhân, nữ nhân chúng ta cũng thích mỹ sắc. Các ngươi có mới nới cũ, trêu hoa ghẹo nguyệt, chúng ta cũng vậy! Các người có thể đến thanh lâu, tại sao chúng ta không thể?" Tức Hi tự tin biện giải.

Sư An quay mặt về phía Tức Hi, hỏi: "Sư mẫu thích mỹ sắc?"

Làm sao chỉ có thể nói là thích, đó phải nói là yêu, nàng đây là một phàm tục, chỉ thích sống bằng mỹ sắc, mỹ tửu với mỹ thực.

“Khá thích.” Tức Hi vẫn kiềm chế mức độ mô tả của mình.

Sau đó, Sư An mỉm cười, không tiếp tục chủ đề này, chàng đưa tay ra, lòng bàn tay phủ đầy vết chai mỏng chạm vào đầu nàng, nói: "Chúng ta bắt đầu tiết học thôi."

Nói xong, chàng đứng dậy, Tức Hi đi theo sau chàng, lo lắng nhìn Đường Phèn, Đường Phèn khẽ rêи ɾỉ, bọn họ đạt được một nhận thức chung - Hình như tâm trạng Sư An đang không tốt.

Mà mới nãy lúc nàng vừa luyện kiếm xong, chàng rõ ràng rất vui.

Rất lâu sau, Tức Hi nhớ lại ngày hôm nay, nàng hỏi Sư An tại sao lúc đó chàng đột nhiên không vui, liệu có phải chàng không thích nàng đến thanh lâu hay không.

Sư An quay đầu lại, đột ngột đến gần nàng, hai chóp mũi chạm vào nhau, chàng nói: "Bởi vì ta ghen."

Tham Lang tinh quân là đào hoa chi chủ, có duyên nợ trời định, chàng đã sớm hiểu rõ điểm này. Chàng tưởng mình đã tự thuyết phục được mình từ lâu, nhưng đôi khi chàng lại bất ngờ bị sự ghen tuông sắc bén này đâm phải.

Rốt cuộc thì chàng vẫn chỉ là phàm nhân.

Nhưng đó là chuyện để sau này nói. Lúc này, Tức Hi không biết Sư An đang nghĩ gì, nàng chỉ nghĩ rằng mình cư xử không đúng mực, quá phóng đãng nên mới áy náy và hối hận.

Nói về điều này, nàng không bao giờ quan tâm đến những gì thế nhân nghĩ về mình, trong bữa tiệc ăn mừng, khách thậm chí còn bịa ra biết bao số chuyện cười đùa về nàng, chỉ có Sư An là ngoại lệ.

Ngay cả khi Sư An chỉ hơi cau mày với nàng, nàng cũng sẽ cảm thấy bối rối, điều này thực sự rất kỳ lạ, nhưng Tức Hi đã quá quen với sự bất thường này đến mức gần như không nhận ra điều đó.

…….

Cứ sau nửa tháng, khi Hạ Ức Thành đến gặp Tư Vi để báo cáo về hành tung gần đây của y, mỗi lần y đều sẽ bí mật gặp Tức Hi.

Thấy Tức Hi gần như đã sẵn sàng cho kỳ thi đại khảo, y hỏi nàng: "Tinh mệnh sẽ không được phong hai lần cho Tinh Quân, chỉ khi một Tinh Quân chết đi, Tinh Quân tiếp mới xuất hiện, ngươi đã bao giờ nghĩ về điều đó chưa, nếu ngươi thực sự bước vào lễ phong tinh, lại được phong thành Tham Lang Tinh Quân, mọi người sẽ biết rằng Tham Lang Tinh Quân trước đó đã chết."

Tức Hi ngậm kẹo giòn mà Hạ Ức Thành mang từ trên núi xuống vào miệng, nàng mơ hồ nói: "Vậy thì sao?"

"Thiên Cơ Tinh Quân cũng sẽ biết, trước kia quan hệ của các ngươi tốt như vậy, không sợ hắn thương tâm sao?"

Nhớ lại tình bằng hữu bao nhiêu năm, Hạ Ức Thành cảm thấy Tức Hi không sợ bất cứ điều gì, nhưng nàng nhất định sợ Sư An bị tổn thương. Mấy năm này ở Huyền Mệnh Lâu, tai y đã nghe thấy cái tên Sư An đến mức chai sần.

Tức Hi chống đầu suy nghĩ, nhưng nàng cũng không cảm thấy đây là một vấn đề lớn.

"Trong mắt các Tinh Quân, ta đã mất tích bảy năm, bảy năm không có tin tức của ta, cũng không có liên lạc, có thể rất nhiều người đều cho rằng ta gặp nạn chết ở bên ngoài, nếu như lần này được xác nhận, mọi người sẽ không quá ngạc nhiên, Sư An chắc cũng như vậy. Chỉ cần chàng không biết ta là Hòa Gia là tốt rồi."

Hạ Ức Thành nghịch con dao găm quý giá trong tay, ngạc nhiên: "Hắn cho rằng ngươi chết cũng không sao, nhưng hắn lại không thể biết ngươi là Hòa Gia? Ngươi nghĩ sao vậy?"

"Có sự chênh lệch rất lớn đấy, cái trước là lẽ sinh tử thường tình trên đời, còn cái sau là cô phụ dối trá." Tức Hi nuốt miếng kẹo cuối cùng xuống, nhìn về phía Tích Mộc đường của Sư An từ xa, thần sắc phức tạp: "Đương nhiên là ta đã lừa dối Sư An... nhưng tốt nhất là y đừng bao giờ biết, mà chỉ nghĩ rằng ta bất ngờ qua đời. "

Con dao găm trong tay Hạ Ức Thành chậm rãi gõ lên bức tường phía dưới họ, nheo mắt nhìn mỹ nhân áo xanh trước mặt. Lúc này, y thực sự rất muốn hỏi một câu hỏi mà y đã hỏi rất nhiều lần trong bảy năm qua, đó là, Tức Hi thực sự nghĩ gì về Sư An? Là sư, bạn, người yêu, huynh trưởng hay cha?

Tất nhiên, mỗi lần y hỏi câu này, y nhất định sẽ bị Tức Hi đánh một trận, câu trả lời của Tức Hi luôn giống nhau… yêu cái đầu ngươi ấy!

Y cảm thấy đây có lẽ là vị đào hoa chủ cáu kỉnh nhất trong lịch sử.

Đại khảo được tổ chức vào tháng hai, ngày xuân tươi vui, cỏ mọc tươi tốt, chim chóc bay lượn, mùa xuân tràn đầy sức sống. Lúc Tức Hi làm đề thi luôn nghĩ đến khoảng thời gian tuyệt vời thế này, không đi chơi xuân mà lại phải ở đây trả lời mấy câu hỏi này, thực sự muốn phát bệnh mất.

Mặc dù trong lòng mắng hàng vạn lời, nhưng sau khi nghĩ đến việc có thể lấy lại tự do sau khi được phong Tinh Quân, nàng lập tức tập trung lại, học tập chăm chỉ để trả lời các câu hỏi hơn.