Chương 45

“Có đôi khi ta không dám đối mặt với Tiểu Thích.” Bách Thanh thở dài, nhìn ánh trăng trắng bạc phản chiếu trên phiến đá, hắn hỏi: “Sư An, khi biết phần lớn Thiên Cơ Tinh quân đều thất cách sớm, tâm trạng của đệ như thế nào?"

"Hơi ngạc nhiên."

"Chỉ ngạc nhiên thôi?"

“Bọn họ là bọn họ, đệ là đệ.” Sư An khẽ mỉm cười, chàng luôn biết kiềm chế, khiêm tốn và lịch sự, rất hiếm khi bộc lộ sự tự tin xuất chúng của mình như một thiên tài.

“Khi đó, đệ cảm thấy con đường phía trước sẽ rất khó khăn nhưng đệ có thể đi xa hơn bọn họ, đệ chưa bao giờ nghi ngờ điều đó”.

Bách Thanh hiếm khi nghe Sư An nói những điều như vậy, có hơi ngạc nhiên. Những lời này có vẻ ngông cuồng với người khác nhưng lại được Sư An nói một cách rất thản nhiên.

Bởi vì chàng thực sự đã làm được như vậy.

Ngày hôm sau, Bách Thanh đến thăm Thích Phong Tảo ở khách xá ngoài cung. Thích Phong Tảo được miễn học buổi sáng vì bị thương, nhưng hắn vẫn đứng dậy dựa vào thành giường để đọc sách.

Khi Bách Thanh gõ cửa bước vào, hắn thấy Thích Phong Tảo đã đặt cuốn sách trên tay xuống từ lâu, ngẩng đầu nhìn lên.

Nam nhi mười bốn, mười lăm tuổi là lúc cơ thể đang lớn, mỗi năm một khác. Bách Thanh đã hai năm không gặp Thích Phong Tảo, cảm thấy hắn ta đã cao hơn rất nhiều, đường nét lông mày càng trở nên tuấn tú hơn. Chẳng qua tính tình của hắn thì vẫn như cũ, hướng nội lạnh lùng, rõ ràng khi còn bé rất quấn người.

Đôi mắt của Thích Phong Tảo rất tối, nhìn sâu thẳm hệt như bầu trời đêm, lúc Bách Thanh nhặt được hắn ta, chính đôi mắt này đã lay động hắn.

“Chào buổi sáng, Thiên Lương Tinh Quân.” Thích Phong Tảo cúi đầu xuống giường thủ lễ, Bách Thanh ngồi ở bên giường, cau mày nói: “Chỉ có con và ta ở đây, hà tất phải rạch ròi như vậy?”

Thích Phong Tảo bỏ tay xuống, khẽ mỉm cười.

"Tinh Quân sẽ không bao giờ già đi, con không biết nên gọi người là Bách Thanh thúc thúc hay Bách Thanh ca ca nữa."

Nếu Hạ Ức Thành ở đây, hẳn y sẽ rất ngạc nhiên, hóa ra Thích Phong Tảo cũng có thể cười, thậm chí còn nói được mấy lời dí dỏm.

Bách Thanh nghiêm nghị nói: "Ta và phụ thân con cùng thế hệ, đương nhiên con nên gọi ta là thúc thúc."

"Đến khi con lớn hơn người, con cũng có thể được gọi người là thúc thúc sao?"

Bách Thanh mở miệng, nhưng lời nói lại như mắc kẹt trong cổ họng không thể phát ra được. Hắn không thể nói điều đó - rằng Thích Phong Tảo không bao giờ già hơn hắn được, hắn ta có thể sẽ chết trước khi trưởng thành.

Nàng hy vọng rằng Hạ Ức Thành có thể kiếm được tiền ở bên ngoài, tốt nhất là tiết kiệm được tiền lãi trả cho nàng. Cảm giác ngồi một chỗ hưởng thụ thu hoạch này nhất thời khiến Tức Hi cảm thấy khá vui vẻ.

Kể từ khi Sư An dẫn độ tâm ma, Tức Hi càng siêng đến Tích Mộc đường hơn trước. Hầu hết thời gian, Sư An chỉ yên lặng đả tọa, đôi mắt và lông mày cụp xuống, y phục đen tĩnh lặng như màn đêm, lưng thẳng như trúc, chàng cần phải độ hóa những tâm ma bên trong cơ thể mình, giảm bớt chúng từng chút từng chút một.

Đây thực sự là một quá trình rất nguy hiểm, nhưng Sư An chưa bao giờ phạm phải sai lầm, Tức Hi thường quan sát chàng, gần như không bao giờ thấy chàng cau mày.

Mặc dù trước đó Tức Hi đã chủ động xin học bổ túc nhưng trên lớp vẫn còn buồn ngủ lơ mơ, có thể nghe hiểu một trong tám câu đã là tốt rồi. Mới vừa kết thúc, nàng đã hớn hở chạy đi săn chim trĩ, hái quả, họa phù chú, luận võ, không muốn nán lại thêm một giây phút nào, nhưng bây giờ nàng tự do ở lại Tích Mộc đường lại không có việc gì làm, an an tĩnh tĩnh tĩnh lật giở những cuốn sách chiêm tinh và bói toán mà nàng ghét nhất,thỉnh thoảng lại nhìn Sư An.

Sư An hỏi nàng: "Sư mẫu, tại sao người luôn ở bên cạnh ta như vậy?"

Tức Hi nhấc khuôn mặt mệt mỏi từ trong sách lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta nói bởi vì học hành, ngươi tin không?"

"Người không cần quá lo lắng, ta sẽ không dễ dàng bị tâm ma phản phệ như vậy. Huống chi, nếu như ta thật sự bị tâm ma phản phệ đến thất cách, người có ở chỗ này cũng không thể làm gì được."

Tức Hi đập bút tức giận nói: "Phi, phi, phi, thất cách cái gì chứ, Tết nguyên đán còn chưa tới đâu! Có ta ở đây, sẽ không để ngươi bị thất cách."

“Nhưng mà…”

“Ta là sư mẫu của ngươi, lời sư mẫu nói ngươi không nghe à?” Tức Hi khoanh tay đắc ý.

Sư An cười, lông mày cong lại, lông mi khẽ run. Chàng gật đầu nói: "Được, vậy nghe người."

"Ngươi cứ chuyên tâm độ hóa tâm ma đi, ta sẽ để mắt kỹ đến ngươi, có thời gian thì dạy cho ta mấy bài học này, còn không thì ta tự mình học, thân thể của ngươi mới là quan trọng nhất, ngươi nghe lời, Tết Nguyên đán sư mẫu sẽ cho ngươi một đại hồng bao!"

Tức Hi cảm thấy việc đóng vai trưởng bối này có thể gây nghiện, nói chuyện với Sư An như thế này đúng là sáng khoái.

“Ừm.”

Sư An nở nụ cười đáp lại.

Trong dịp Tết Nguyên Đán, Tức Hi thực sự đã cho Sư An một phong bì lớn màu đỏ, xem xét tính cách keo kiệt của nàng thì đây đã là một khoản chi tiêu lớn. Khi nàng đưa phong bì màu đỏ cho Sư An,nàng còn đặc biệt dặn không được để cho Tinh Quân và các đệ tử khác biết, nàng không muốn phải cho thêm bất kỳ ai nữa.

Sư An chỉ mỉm cười không nói lời nào, gật đầu.

"Ngươi đã lấy hồng bao của ta, năm nay phải cẩn thận đừng để bị thương."

Ngữ khí của Tức Hi cứ như thể phong bì lớn màu đỏ của nàng là để mua từ số mệnh sự bình an và hạnh phúc của Sư An trong cả một năm vậy.

“Được, ta sẽ cố gắng hết sức.” Sư An hành lễ với nàng, thay số mệnh hứa với nàng.