Chương 41

"Ta biết chuyện này không liên quan gì đến ngươi, ngươi có thể quay về.“ Nàng ấy vẫn còn hơi lơ đễnh."Dư Tiêu thế nào?"

"Thụ hình roi, bị đuổi khỏi cung."

Hạ Ức Thành quay đầu lại, nghi ngờ hỏi: "Mối quan hệ của ngươi với hắn rất tốt sao? Cảm thấy đáng tiếc cho hắn à?"

"Ta chưa từng nói vậy… Chẳng qua… Ta nhớ tới một chuyện." Tư Vi trầm mặc một lát mới nói ra câu này.

Dư Tiêu giống như một tấm gương, nàng ấy nhìn thấy hắn như nhìn thấy mình một lần nữa. Cần mẫn nỗ lực, không cam tâm, khoảng cách thiên phú, những từ ngữ này quen thuộc đến như thế.

Những câu chữ đó đã ám ảnh nàng trong rất nhiều năm.

Trong giới đệ tử ai cũng nghĩ nàng là người chăm chỉ nhất, ghi chú gọn gàng nhất, chú thích cũng chi tiết nhất, bắt đầu lớp học buổi sáng sớm nhất, kết thúc buổi chiều muộn nhất.

Sư phụ ẩn cư nhiều năm, chỉ có kỳ thi hàng quý duy nhất vào tháng ba, mười đệ tử đứng đầu mới có cơ hội diện kiến

sư phụ. Ở một nơi hội tụ nhiều nhân tài như Tinh Khanh Cung, nàng ấy phải học tập nỗ lực hơn nữa, chỉ để được gặp sư phụ nhiều lần hơn mỗi năm, để được nghe ông ấy khen ngợi nàng ấy đã hoàn thành công việc rất tốt.

Trước khi Tức Hi đến, nàng luôn là người ưu tú, kiêu ngạo.

Tức Hi là một người bất cẩn, ngoại trừ việc hầu như không bao giờ ôn bài trước các kỳ thi, nàng còn trốn học khi đang ở trong lớp, nhưng thiên phú của nàng lại tốt một cách đáng ngạc nhiên. Thể lực và tốc độ phản ứng của Tức Hi khi luyện võ, cũng như khả năng lĩnh hội và kiểm soát phù chú của nàng ấy, cho phép nàng ấy có thể giành vị trí đầu bảng mà không tốn quá nhiều công sức.

Đủ loại tranh đấu khác nhau giữa bọn họ trong những năm tháng đó, trải dài từ các cuộc thi trên võ đài đến tranh tài trong phòng thi, hay nhỏ như việc đấu đá với nhau thông qua tấm phù chú giữ cửa. Những điều đó luôn khiến Tư vi nhận thức rõ ràng về khoảng cách của hai chữ “thiên phú”.

Mỗi lần Tức Hi phàn nàn về việc học hành nghiên cứu lịch thiên văn và bói toán trước khi kiểm tra, Tức Hi thực sự chỉ muốn nói, sự nỗ lực của Tức Hi không thể so sánh với một phần mười của nàng ấy.

Nàng đã học tập rất chăm chỉ và nỗ lực chỉ để bắt kịp bước chân bất cẩn của Tức Hi.

Bọn họ có cùng một mẫu thân, nếu nàng không tốt bằng Tức Hi, thì điều này như nói rằng phụ thân nàng không bằng người phụ thân vô danh của Tức Hi, chuyện này đối với nàng là không thể chấp nhận được.

Trong một khoảng thời gian rất dài, nàng ấy âm thầm ngưỡng mộ Tức Hi, cũng thầm ghen tị, oán hận nàng. Nàng ấy thậm chí còn vô số lần châm chọc và xúc phạm Tức Hi trong những cuộc cãi vã, như thể điều này có thể khiến nàng ấy vui vẻ hơn vậy.

"Thật ra nghĩ lại thì, nhiều năm như vậy chỉ có hai người mà ta gắn bó… Tức Hi và sư phụ… nhưng họ đều đã chết."

Tức Hi nhìn vào đèn cồn đang cháy nhưng đầu óc lang thang trên mây, giọng nói của nàng ấy nhẹ như đến từ giấc chiêm bao.

Ngón trỏ Hạ Ức Thành liên tục gõ lên bàn, như nhảy múa dưới ánh nến. Y nói: "Sư phụ? Ông ấy là phụ thân của ngươi phải không?"

Tư Vi im lặng một lúc, sau đó ngước mắt lên nhìn Hạ Ức Thành: "Là sư phụ."

Để vào Tinh Khanh Cung, phải từ bỏ họ của mình và cắt đứt mối quan hệ với phụ mẫu và toàn bộ người thân.