Chương 40

Vừa dứt lời, sư mẫu đại nhân luôn nở nụ cười dừng bước, các cô nương khó hiểu quay đầu lại nhìn nàng, chỉ thấy nàng im lặng dưới ánh trăng, hai mắt sáng ngời.Nàng trịnh trọng lớn tiếng nói: "Sư An cũng là con người, rốt cuộc hắn cũng chỉ là một phàm nhân."

Giọng nói của nàng có vẻ tức giận nhưng phần nhiều là bất lực.

Nàng vẫn nhớ có một năm, nơi Sư An đến tu luyện đầy rẫy những tâm ma xấu xa, nhiều người vô cớ bị phát điên. Chàng suýt chút nữa đã bị người dân địa phương cho là kẻ dị giáo độc ác mà thiêu chết nên bị thương nặng. Khi nàng và Bách Thanh đến đón Sư An, chàng thậm chí còn không thể đi được nữa, chỉ có thể dưỡng thương tại chỗ.

Người dân ở một số trấn phụ cận nghe nói chàng là Tinh Quân lương thiện, nàng không biết đã có bao nhiêu người mang theo gia nhân của họ đến cầu xin Sư An xua đuổi sát khí và dẫn độ tâm ma.

Nàng chặn những người đến cầu cứu suýt gϊếŧ chết Sư An này ngoài cổng sân, gặp một mắng một gặp hai mắng hai, đến Bách Thanh cũng không thể ngăn nàng lại.

Nàng nhớ rõ có một nam tử trung niên vươn cổ lớn tiếng nói - Hắn ta là Thiên Cơ Tinh Quân, sinh ra là để làm việc thiện. Thật ích kỉ, keo kiệt khi chấp nhặt đến những điểm xấu này của chúng ta!

Vì chàng là Tinh Quân của sự lương thiện, sao có thể từ chối cứu chúng ta!

Nàng nhìn vào mắt của gã ta và ánh mắt của những người im lặng đằng sau hắn ta, ngay lập tức hiểu ra tất cả bọn họ đều nghĩ như vậy.

Họ coi lòng tốt của Sư An như một điều hiển nhiên.

Tức Hi đột nhiên hiểu tại sao khi Sư An xuất môn luôn có Hải Đông Thanh hung dữ đậu trên vai và một thanh hung kiếm thượng cổ trên tay. Nếu không phải chàng cứng rắn như vậy, không biết sẽ bị những người này lợi dụng như thế nào.

Kể từ đó, Tức Hi thường cảm thấy những lời khen ngợi dành cho Thiên Cơ Tinh Quân là sự ép buộc, là sợi dây thừng quấn quanh cổ Sư An, đó là liều thuốc độc buộc chàng phải hy sinh.

Cái câu "Người ấy là Thiên Cơ Tinh Quân", cái loại giọng điệu hiển nhiên này khiến nàng ghét vô cùng, nàng cảm thấy uất ức thay cho Sư An.

Sau khi tất cả Tinh Quân xử lý xong chuyện của Dư Tiêu, sắc trời cũng đã tối, Tư Vi lơ đãng rời khỏi Thượng Chương Điện, trở về tẩm phòng.

Nàng vừa mở cửa thì thấy gian phòng tối om, một bóng người mặc y phục đỏ đang ngồi ở bàn, uống trà hoa của nàng, trong đôi mắt phượng hiện lên nụ cười xảo quyệt.

Y thắp đèn rất tự nhiên, mười ngón tay thon dài trông rất thích hợp để chơi nhạc cụ, ánh sáng lờ mờ in lên khuôn mặt y. Mặc dù y đã thay đổi dung mạo nhưng khóe mắt đuôi mày vẫn bay bay, không thể che đậy được khí tức tà ác trên người.

"Ta đoán chắc ngươi sẽ nổi cơn thịnh nộ. Ngươi cho rằng chuyện của Dư Tiêu có liên quan đến ta, cho nên ta ở sẵn chỗ này chờ ngươi trả hỏi, đỡ mất thời gian ngươi lại ra khỏi cung tìm.Thế nào, thấy ta có chu đáo không?" Hạ Ức Thành luôn nói năng lanh lẹ với nụ cười ranh mãnh. Khi thắp đèn lên, quay lại nhìn Tư Vi, y sửng sốt.

Y cố nén cười, hỏi: "Ngươi sao vậy? Sao lại có biểu cảm như vậy?"

"Biểu cảm như thế nào?"

“Biểu cảm như sắp khóc đến nơi.” Hạ Ức Thành vừa nói xong thì giơ tay lên đỡ, chuẩn bị đón lấy nắm đấm của Tư Vi. Nhưng Tư Vi không ra tay động thủ với y như thường lệ, nàng ấy nhìn Hà Ức Thành một lúc rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện y như chưa từng nghe thấy những lời đó, tự rót cho mình một tách trà.