Chương 39

"Dù đi con đường nào, chúng ta đều hướng đến cùng một mục tiêu. Chỉ cần sống xứng đáng với chính bản thân trong cuộc đời này, chúng ta nhất định sẽ thành công." Sư An mỉm cười, đôi mắt chàng phản chiếu khuôn mặt ngạc nhiên và xấu hổ của Dư Tiêu.Dư Tiêu run rẩy nói: "Nhưng nếu đệ làm điều gì đó xấu xa, huynh sẽ bị phản phệ…"

Sư An lắc đầu, vươn tay chạm vào vạt áo Dư Tiêu, sau đó chậm rãi vỗ vai hắn: "Bất Chu Kiếm khát máu, người khác ngoài ta khó có thể không gϊếŧ người, nhưng đệ đã kiềm chế nó. Dư Tiêu, đệ có thể làm sai điều gì đó nhưng không có nghĩa là đệ sẽ trở thành kẻ xấu."

"Đệ đã phải trả giá cho sai lầm của mình. Từ giờ trở đi, đệ vẫn sẽ quang minh lỗi lạc, đường đường chính chính sống trong thế gian này. Ta tin đệ sẽ làm được, vì vậy ta chúc phúc cho đệ."

Dư Tiêu ngơ ngác nhìn Sư An hồi lâu, hai mắt dần đỏ lên.

Quang minh lỗi lạc, đường đường chính chính.

Không biết vì sao tám chữ này lập tức xuyên thấu trái tim hắn, hắn cảm thấy cả đời này đã xứng đáng với những lời này.

Nghe những lời này từ người được kính ngưỡng và lương thiện nhất trong thiên hạ, có lẽ vẫn còn một con đường nào đó trên đời này thuộc về hắn.

Hắn dập đầu trước Sư An, trán chạm đất, khẽ thổn thức, như thể muốn hét lên tất cả nỗi đau uất ức bao năm nay phải chịu đựng, nước mắt hắn tuôn rơi.

***

“Chỉ cần có một chút ánh sáng, Sư An có thể từ trong bùn tìm ra vàng. Cứ như vậy đi.” Tức Hi gạt tro lên, tìm được chiếc khuy ngọc mà Yến Yến vừa đánh rơi.

Yến Yến trân trọng cầm lấy khuy ngọc trai của mình, lau sạch tro, nàng ấy nói: "Đúng vậy, trước đây Bách Thanh sư huynh cũng nói rằng ngay cả một kẻ tà đạo như Tham Lang Tinh Quân cũng bị Sư An sư huynh cảm hóa kia mà."

“…”

Tức Hi xoa thái dương, khi nào Bách Thanh ngừng xây dựng hình ảnh tiêu cực về nàng đây? Không có ví dụ nào mới trong bảy năm qua à?

Chức Tình tò mò hỏi Tức Hi: "Sư mẫu, tại sao người lại quen thuộc với Bất Chu Kiếm như vậy?"

Tức Hi đang uống một hớp trà thì nghẹn họng, khẽ nói: "Ta chỉ nghe nói, nghe nói thôi."

Nàng đến gặp Chức Tình, Yến Yến và Lan Nhân để hỏi về chuyện của Dư Tiêu, sau khi ăn vài đĩa hạt dưa, lúc mọi người trò chuyện xong, Tức Hi lập tức đuổi họ trở về.

Ánh trăng sáng yên bình, các cô nương khoác tay nhau đi dạo, Lan Nhân khoác tay Tức Hi, nhìn về phía Tích Mộc Đường. Ở đó vẫn tối đen như mực, Sư An vẫn chưa quay trở lại.

Dù lời bộc bạch bị cự tuyệt nhưng Lan Nhân vẫn không ngăn được tâm tư thiếu nữ của mình, nàng ấy thở dài: "Không biết sau này ai có phúc được ở bên Sư An sư huynh. Sư An sư huynh vừa dịu dàng vừa đáng tin cậy. Hôm nay có nhiều người cần phải dẫn độ tâm ma như vậy mà huynh ấy nói chịu được là chịu được, đúng là đáng nể thật."

Phải mất một thời gian dài để dẫn độ những tâm ma đó, chúng rất mạnh. Nó sẽ là gánh nặng lớn cho Sư An nhưng chàng chưa bao giờ nhắc nửa lời.

Tức Hi lại nghĩ đến lúc Sư An bị hắc khí bao phủ, nàng cảm thấy hơi khó chịu, giống như sự hoảng sự khi hít thở không thông vậy. Nàng nói: "Sư An đã quá quen với việc gánh vác trách nhiệm, ai có tâm ma đều có thể đến tìm Sư An, nhưng nếu Sư An có tâm ma thì sao?"

Chàng là nền tảng của của sự thiện lương, là lối thoát của người trong thiên hạ nhưng bản thân chàng lại không có lối thoát cho riêng mình. Các cô nương nghe vậy thì rất kinh ngạc, Lan Nhân cười nói không chút do dự: "Sư mẫu, người đang nói cái gì vậy? Sư An sư huynh sao có thể có tâm ma? Huynh ấy là Thiên Cơ Tinh Quân, là lương tri của thiên hạ."