Chương 5: Sơ suất của quản lý

Lúc cô tỉnh lại đã là tối khuya. Cao Châu Miêu bước xuống giường liền ngã quỵ. Cơn đau truyền từ âm huyệt đến mép đùi làm cô đứng không vững. Cả người đầy dấu hôn xanh tím, đầu ngực còn bị sưng nhức. Cổ họng còn buốt rát. Đủ hiểu người đàn ông đó đã thô bạo đến mức nào.

Trên tủ đầu giường có 1 vỉ thuốc, cô lấy ra 1 viên rồi nuốt xuống. Vệ sinh cá nhân xong cô đi về nhà trọ gặp Quách Ánh.

Cô mượn tạm chiếc áo vest anh khoác vào. Ở đây không có nhiều quần áo lắm. Chỉ có mấy bộ được treo trong tủ mà thôi. Chứng tỏ người ở đây ít khi lui đến.

Thân thể cô đau nhức ngồi trong xe taxi. Nhìn thành phố nhộn nhịp trong lòng không khỏi thấy khó thở. Vậy mà cô đã là phụ nữ rồi. Cái hương vị tìиɧ ɖu͙© này đúng là đê mê nhưng mà đau quá.

Quách Ánh đã về từ 1h sáng rồi. Còn cô đến 9h tối mới về. Quách Ánh vô cùng bất ngờ. Chưa bao giờ cô thấy bạn bè nào của cô vào club mà ở lâu đến như vậy.

"Sao sắc mặt lại khó coi vậy? Không sướиɠ sao?". Khuôn mặt Quách Ánh đầy vẻ tò mò chất vấn bạn mình.

"Đau gần chết, cậu có đưa tớ đến nhầm phòng không?". Cao Châu Miêu ôm eo nói.

"Tớ nghe nói đó là khách VIP đó, lâu lâu mới đến thôi". Quách Ánh nhớ lại lời bồi bàn kia nói.

"Ông ta đè tớ ra làm hơn 10 lần. Đã vậy đi rồi còn quay lại, hại tớ giờ mới về.". Cao Châu Miêu đi thẳng vào nhà tắm.

"Thứ dữ hả?". Quách Ánh trầm trồ. Tiếc thật, cô mà còn trinh cô cũng muốn vào căn phòng đó.

Cao Châu Miêu nhìn toàn thân mình toàn dấu hôn trông vô cùng chói mắt. Bên dưới đau đến mang qυầи ɭóŧ cũng khó chịu.

Mấy ngày sau đó, Cao Châu Miêu như bị bệnh. Cả người cô thấy uể oải, mệt mỏi vô cùng. Cô xem điện thoại, hôm nay là thứ 5. Còn 3 ngày nữa là đến mừng thọ ông cố rồi. Vậy mà trên người cô dấu hôn mới mờ đi. Cao Châu Miêu vội vàng đi mua thuốc thoa lên.

Cao Châu Miêu vẫn lên mạng chọn thiết kế đầm để đi lễ mừng thọ. Trên người cô cũng hết đau rồi. Có lẽ, Cao Châu Miêu không biết rằng phía bên người đàn ông kia đã âm u đến mức nào vì không tìm thấy cô.

Ở bên club, nhạc bên ngoài vẫn ồn ào. Còn trong phòng loạn xạ hết cả lên. Giấy tờ rơi tứ tung, bàn ghế bị xô ngã. Người đàn ông im lặng đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, tay anh cầm điếu xì gà rít nhẹ.

"Con mẹ nó toàn lũ vô dụng. Đứa con gái nhỏ bé như vậy cũng không tìm được." Người đàn ông khuôn mặt bực tức, nhưng giọng nói đã kiềm chế ít nhiều.

"Thưa Cửu gia, cô gái đó là khách mới. Không có tên trong danh sách đăng kí thành viên." Vệ sĩ đeo kính đen thẳng lưng, trong lòng hoảng sợ trả lời.

"Vậy tại sao lại đi vào phòng tôi được?" Cửu Vị Niên từ trước đến nay đều không lên giường với người không rõ lai lịch. Anh cũng chưa bao giờ dùng đàn bà lại lần 2. Vậy mà cô bé kia lại ở trong đầu anh không quên được. Cái hương vị tìиɧ ɖu͙© đó, cứ như là cô đã học trước để lên giường với anh vậy. Nó có chút thành thục, có chút ngây thơ, có chút quyến rũ, có chút khó dứt ra được.

"Là sơ suất của người quản lý ạ. Hắn ta đã bị đuổi việc." Người vệ sĩ không nặng không nhẹ lễ phép trả lời. Anh cũng không hiểu tại sao lại phải kiếm ra cô gái bình thường như vậy. Từ trước đến nay chưa thấy Cửu gia mất kiểm soát đến điên cuồng.

"Lui ra đi". Cửu Vị Niên phất tay cho người lui ra. Tâm trạng anh trở nên bức bối hơn. Cứ nghĩ đến bên dưới mình cắm vào hoa huyệt hút chặt lấy liền cương cứng. Nhưng nhìn mấy con đàn bà dâng đến miệng lại chán ngấy, buồn nôn. Cái mùi nước hoa dày đặc đó anh không hít nổi.

Đang đắm chìm trong suy nghĩ thì điện thoại vang lên:

"Thứ 7 anh nhớ về mừng thọ ông cố đấy. Không ông lại trách mắng đau cả đầu."

"Ừ"

Người gọi đến là cậu ba Cửu gia - Cửu Vị Hoài. Anh cũng quên bén mất là thứ 7 có lễ. Dạo này công ty con khánh thành 2,3 cái anh bận đến xoay vòng vòng. Chút niềm vui buổi tối cũng biến mất.

Từ năm 15 tuổi là anh đã sống vì trách nhiệm rồi. Mẹ anh dạy anh như vậy, sau đó bà ra đi mãi mãi.

Cửu Vị Niên lái xe về nhà. Lúc anh về đến nhà liền thấy có chiếc xe khác nổ máy rời đi.

"Ai vậy?" Anh mở miệng hỏi người vợ mình.

"Con bé tiểu Miêu con gái của anh chị Cao Nghĩa, lúc nó 9 tuổi anh đã gặp 1 lần". Cao Lam thấy anh hỏi liền trả lời.

Cửu Vị Niên chỉ hỏi vậy thôi, chứ cũng không còn nhớ con bé đó là ai. Anh nới lỏng cà vạt rồi đi lên phòng. Cao Lam cũng lẽo đẽo theo sau.

7 năm qua mang danh không có con, cô vô cùng đau lòng. Cửu Vị Niên cứ trách cứ cô chuyện cũ. Khiến cô làm sao cũng thấy nghẹt thở. Chỉ biết im lặng, anh không tức giận là cô vui rồi. Là cô tự nguyện bên cạnh anh.