Chương 36: Đứa nhỏ nhà tôi

"Chú Niên. Chú tha cho con đi. Con...con lúc đó ngu muội quá."

Khuôn mặt thanh niên dưới ánh đèn mờ lập lờ kia tràn ngập vẻ sợ hãi. Hai bên vai bị 2 người đàn ông mang toàn thân trang phục đen bẻ ra sau, ép quỳ trên sàn nhà lạnh băng.

"Nếu Trần Dực mày biết sợ thì ngay từ đầu đừng làm. Mày đã đi quá giới hạn rồi."

Không ai khác chính là Trần Dực. Vốn dĩ anh nghĩ Cao Châu Miêu chỉ là do nhất thời Cửu Vị Niên hứng thú nên mới làm càng như vậy. Vì nhà chính, Cửu Vị Niên còn có Cao Lam. Ai ngờ, hôm nay anh phải đứng vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc này.

"Con...xin lỗi. Con chỉ nghĩ chú nhất thời hứng thú với con nhỏ..."

Cửu Vị Niên không lộ biểu cảm gì. Anh nhìn Trần Dực toàn thân nhếch nhác, phất tay ra hiệu cho vệ sĩ.

"Bốp...bốp"

2 cú tát nghiêng trời nghiêng đất giáng vào mặt Trần Dực. Đau rát đến mức tai cũng ù ù nghe không rõ. Hắn ta đau đớn rêи ɾỉ, mắt cũng hằn tơ máu như sắp khóc tới nơi.

Trần Dực nhìn Cửu Vị Niên ngồi vắt chéo chân trước mặt. Anh nhìn đáng sợ như 1 ác quỷ. Nụ cười thâm trầm, nham hiểm, ánh mắt sâu thẳm khó lường làm cơ thể Trần Dực run lẩy bẩy.

Mỗi lần ngón tay Cửu Vị Niên chuyển động là lưng Trần Dực bị người đứng sau đập 1 gậy vào lưng. Cây gậy bóng chày đánh lên lưng đau như thể nội tạng cũng vỡ ra.

"A...đau quá...chú Niên...con biết sai rồi. Chú Niên."

Trần Dực đau đớn van xin. Cửu Vị Niên không đánh những chỗ dễ bị người khác thấy mà anh chỉ đánh những chỗ mang quần áo. Cũng đủ hiểu, con người này quá đáng sợ.

"Ngưng đi."

Cửu Vị Niên mân mê chiếc nhẫn trên ngón tay cái. Anh nhìn thân thể mềm oặt phía trước, mùi máu tanh nhàn nhạt trong không khí.

Trần Dực bị đánh xong cả người đều tê dại. Hắn vẫn cố lết đến chân anh. Ôm lấy đôi giày da đắt tiền.

"Chú Niên. Con biết sai rồi. Chú kêu con làm gì con cũng làm."

Trần Dực ý thức được người đàn ông này càng im lặng càng đáng sợ. Bây giờ, đến Trần Chu Liêm cũng không thể cứu nổi anh. Bỏ đi cái danh hiệu công tử, hắn ta chấp nhận mất mặt ôm lấy chân Cửu Vị Niên van xin.

"Chú Niên!"

Trần Dực nhìn Cửu Vị Niên vẫn 1 mực im lặng không nói gì làm anh bồn chồn, lo sợ đến nghẹt thở.

"Tao đang nghĩ nên cho mày chết theo kiểu gì mới sướиɠ nhất."

Hai mắt Trần Dực mở to, hắn ta bị đánh thừa sống thiếu chết, van xin khan cổ họng mà Cửu Vị Niên còn muốn hắn phải chết? Hắn thừa nhận rằng rất ghét cảm giác Cao Châu Miêu bên cạnh người đàn ông này. Chia tay ngày đó cũng vì cô quá nhát gan, cùng lắm là chỉ có nắm tay, hôn má.

Trong phòng yên tĩnh không 1 tiếng động thì bên ngoài cửa ồn ào vì tiếng hét. Cửu Vị Niên cho người mở cửa.

Trần Chu Liêm thở hồng hộc chạy vào. Cảnh tượng anh nhìn thấy là Trần Dực 1 lưng áo sơ mi máu thấm ướt đẫm dính vào lưng. Cả người run rẩy không ngừng. Anh biết tính của Cửu Vị Niên yêu ghét rõ ràng. Thứ anh yêu thích nhất định sẽ 1 tay bảo vệ nó, thứ anh ghét nó phải biến mất.

Nhưng như vậy với 1 đứa trẻ không phải quá đáng sao?

"Niên. Cậu bình tĩnh suy nghĩ đi. Đứa trẻ nhà tôi bồng bột thiếu suy nghĩ. Lần này tôi nhất định cho nó đi 1 nơi khác thật xa. Không làm bẩn mắt cậu."

"Đứa trẻ nhà anh làm đứa trẻ nhà tôi phải suy nghĩ nhiều, bị công kích, lăng mạ thì sao? Anh nghĩ tôi sẽ để đứa trẻ nhà tôi chịu thiệt phải không?"

Anh nhìn Trần Chu Liêm mặt không đổi sắc. Tính tình Cửu Vị Niên chắc chắn anh hiểu rất rõ rồi. Trần Chu Liêm nhìn người đàn ông cao lớn, khí thế toả ra đáng sợ.

Trần Dực vừa ra ngoài thì bị bắt đến đây. Mấy tiếng đầu hắn còn chối bỏ, chống cự nhất quyết không nhận tội. Sau không thể chịu được sự tra tấn của anh nên mới nhận.

Cửu Vị Niên bắt người không phải là không có chứng cứ. Anh có đủ những bằng chứng Trần Dực gặp gỡ tên chụp hình kia, lần chuyển khoản với tên kiểm duyệt diễn đàn.

Lúc đó, anh nghĩ giao Trần Dực cho cảnh sát cũng được. Chi chút tiền cho hắn ta ở vài năm tù. Nhưng mà nhìn cô anh muốn hắn phải chịu nhiều hơn thế nữa. Trần Dực phải chịu cáu đau đớn từ thể xác lẫn tinh thần.

"Tôi..."

Trần Chu Liêm không biết nói gì hơn. Một bên là anh em mấy chục năm trời, một bên là đứa cháu ruột của mình. Anh chỉ biết đứng im không làm gì hơn.

"Đem hắn đi đi. Sống vài năm trong tù nhớ mà học hành cho cẩn thận."

Miệng Trần Chu Liên mấp máy nhưng không nói ra.

"Chú Niên. Đừng cho con vào đó. Cậu ba, cứu con...cứu con."

Trần Dực hét toáng lên. Tiếng hét kéo dài đến khi im hẳn. Căn phòng trở lại sự tĩnh mịch vốn có.

"Tôi sẽ không làm việc gì vô nghĩa. Dù đó là cháu của anh thì tôi vẫn làm. Đừng đi quá giới hạn mà tôi có."

Cửu Vị Niên sải bước ra ngoài. Lần này có lẽ tình bạn với Trần Chu Liêm có chút sứt mẻ rồi. Mà anh vẫn chọn cách làm đó, để bảo vệ cô.

Vừa nghĩ đến là nhớ rồi. Không biết đã tỉnh chưa? Nhưng anh chưa về được vẫn còn chuyện phải làm.