Chương 1.2: Gặp lại sau mười năm

Mỗi một lần nhìn mặt sư huynh đều thấy y rất đẹp, mỗi khi nhìn thấy đôi mắt đen như quả nho của sư huynh đều giống như vầng trăng sáng trên bầu trời, một con khỉ bướng bỉnh cũng phải cẩn thận ngừng thở.

An an tĩnh tĩnh chờ đợi, chờ đợi đôi bàn tay dịu dàng đó nhẹ nhàng vuốt ve đầu mình, chờ đợi đôi mắt tươi cười lẳng lặng nhìn chăm chú vào chính mình, giống như toàn bộ vũ trụ chỉ có mình mạnh mẽ nhất, mạnh mẽ đến mức đôi mắt dịu dàng như vậy chỉ có thể nhìn ở trên người mình.

Tay Nhược Hàn nhịn không được muốn vươn tay sờ lên mí mắt y, người nọ quay đầu đi, tay Nhược Hàn lại vồ hụt.

“Sư huynh!” Nhược Hàn trống trơn kêu một tiếng, tâm trí của hắn như bị sư huynh câu đi, chẳng lẽ y đã luyện tuyệt chiêu nhϊếp hồn thuật gì đó mà không thành, phục hồi tinh thần lại, Nhược Hàn vội vàng thu tay: “A! Sao sư huynh lại thất thần. Còn nữa, tại sao sư huynh không mang theo nón cói ta chuẩn bị, mau mang lên nhanh, ngươi có biết dung mạo ngươi để người khác nhìn thấy thì chọc bao nhiêu phiền toái cho ta không? Mau, mau mang lên.” Hắn luống cuống tay chân lấy nón cối có khăn rũ xuống vội đội lên đầu sư huynh.

Cái này mới tốt, kẻo để người khác nhìn thấy sư huynh mình đẹp đến thế nào.

“Trên thuyền này chỉ có ta và ngươi mà thôi, sao lại sợ có người khác thấy.” Trốn cũng tránh không khỏi, đành phải để nam hài đeo chiếc nón cói cho mình, tấm khăn mành lập tức che tầm mắt, người bên ngoài tự nhiên không nhìn thấy mặt mình, nhưng không dễ nhìn thấy khuôn mặt người khác qua lớp vải dày này.

Dù sao hắn chỉ không muốn người khác nhìn thấy bộ dáng của y, mỗi lần ở trong cốc những bệnh nhân đến chữa bệnh khi nhìn thấy mặt của y đều ngơ ngác ngu si, có khi hắn ở một bên hỗ trợ đều phải hoài nghi mình có nên đánh thuốc mê cho những người đó mất tri mất giác luôn. Mỗi lần thấy như vậy, Nhược Hàn liền hận không thể móc mắt bọn họ xuống rồi kéo bọn họ ra ngoài cho chó ăn. Chính họ đều nửa chết nửa sống mà còn có thời gian đối với sư huynh chảy nước miếng? Chỉ là sư huynh không biết hắn đã lén lút xử lý mấy cái đi mà quay lại chỉ để thu hút sự chú ý của sư huynh. Nghĩ đến đây, Nhược Hàn không khỏi có chút đắc ý, nếu nói đến y thuật thì quả thực không giỏi lắm, nhưng nếu nói đến độc dược thì ừm!

Ngoại hiệu ngọc diện độc y của mình không phải tự nhiên mà tới.

Ai! Sư huynh thiện lương như vậy, luôn không biết tự bảo vệ chính mình.

“Ngươi than thở cái gì? Ở độ tuổi còn trẻ dường như có một loại tâm sự nào đó.” Nhược Tâm rất ngạc nhiên nói.

“Ta cũng không phải vì ngươi mà làm tất cả những chuyện này, không biết ngươi lần này bị sao vậy, kêu ra ngoài cốc nhìn xem, nếu không phải sư phó xem ta là người ổn thỏa thì sao có thể cho ngươi ra ngoài, nếu không phải ta khăng khăng đi theo ngươi, sư phó quyết sẽ không cho ngươi đi một mình, ngươi có biết tâm người hiểm ác không hả, trong mắt ngươi chỉ có hoa và thảo dược, người khác có mục đích với ngươi mà ngươi chẳng biết, nói không chừng bị người bán mà còn giúp người khác đếm tiền, biết vậy kêu ngươi ở lại trong cốc, ngươi lại không giống ta, ta từ nhỏ đang trôi dạt giang hồ, trong lòng ngươi ngoại trừ y thuật cứu người thì ở bên ngoài không có kinh nghiệm giang hồ gì hết, có thể nào không khiến ta lo lắng đâu……” Nhược Hàn lải nhải nói, nói đến miệng khô lưỡi khô thì vất vả nuốt xuống một ngụm nước miếng.

“Ta còn tưởng ngươi sẽ không bị khô miệng.” Bị giòn giòn tiếng cười chọc ghẹo, Nhược Hàn mặt đỏ lên, tiếng cười từng chút một tiến vào trong lòng, tâm trí không khỏi vì này mà run động. Thôi thôi, xem ra không thể thuyết phục con trâu lì này trở về cốc, chính mình đành phải cùng y đi một chuyến thôi. Nhược Hàn nhìn nón cói che trên mặt sư huynh, chỉ cảm thấy mành vải chưa đủ dày, trong đầu bắt đầu tính toán có nên làm bột mình đắp lên mặt y.

Lúc này dưới chiếc khăn con ngươi ảm đạm xuống, những lời vừa rồi của sư đệ khiến y lâm vào trầm tư, lông mày không khỏi nhíu lại, tại sao ta lại đòi đi một chuyến, chẳng lẽ là vì trị bệnh cứu người, nếu chỉ là chữa bệnh cứu người thì Hoa Đà thanh danh không cần chính mình rời khỏi cốc cũng đủ để người khác xếp hàng chờ, chỉ là người kia, vẫn muốn gặp lại lần nữa, việc này y không tự lừa dối mình được.

Nhìn từ xa hồ nước lờ mờ hiện ra sau tấm màn, một cây cầu gãy trên Tây Hồ bắc ngang qua nơi đó. Người kia hiện giờ ra sao?

Nhược Hàn cười thỏa mãn mà dựa vào lòng ngực sư huynh ngủ rồi, sư huynh chỉ mới 18 tuổi mà thôi, lại từ nhỏ được sư phó nhặt được, chưa bao giờ ra khỏi cốc, so với kinh nghiệm giang hồ của mình thì còn lâu mới bằng.

Ai! Trách nhiệm trọng đại a, trong mũi Nhược Hàn chậm rãi phát ra tiếng ngái nho nhỏ.

Sư huynh, ta thích ngươi nhất, thiếu niên nhỏ lẩm bẩm nói.

Nhìn Nhược Hàn ngủ rồi, Nhược Tâm mới chậm rãi gỡ chiếc nón cói trên đầu xuống, tầm nhìn cuối cùng cũng rõ ràng.

Không biết ngươi còn nhớ rõ ta sao?