Chương 1.1: Gặp lại sau mười năm

Mười năm

Một người, có bao nhiêu cái mười năm.

Khi Nhược Hàn 25 tuổi gặp lại sư huynh Nhược Tâm, lần gặp đầu tiên còn không dám nhận.

Đôi mắt sư huynh bị che bởi một miếng vải đen, gân tay bị đứt không thể giữ vững ấm nước, nhưng vẫn ôn nhu cười hỏi: “Khách quan, hồ Đồng thiết la sát cần pha ba lần mới xuất sắc.”

Thanh âm của sư huynh cả đời này hắn đều sẽ không quên.

“Là hắn sao?” Hắn đè tay người hầu trà, thanh âm run rẩy: “Là Tử Yêu làm tổn thương ngươi.”

Tay người hầu trà run lên, chiếc ấm không vững, trà nóng tràn ra khỏi ly.

“Nhược Hàn?”

“Là ta.” Hắn đứng dậy khỏi chỗ ngồi, không còn tính trẻ con lỗ mãng như năm đó: “Ta rất nhớ ngươi.” Ngón tay siết chặt cổ tay người nam nhân, sợ trong nháy mắt lại không thấy y: “Sau khi ngươi theo nam nhân kia rời khỏi cốc, mười năm đều không trở về dù một lần.”

Người hầu trà buông ấm trà trong tay, rút cổ tay ra khỏi tay Nhược Hàn, nhẹ nhàng mỉm cười: “Ta cô phụ sư phó dạy bảo, còn trở về làm gì, làm sư môn hổ thẹn?”

“Mọi người đều rất nhớ ngươi.”

“Sư phó thế nào rồi?”

“Sư phó qua đời năm ngoái, trước khi chết vẫn gọi tên của ngươi.”

“Ta thực xin lỗi sư phó.”

“Là người kia hại ngươi đến nông nỗi này đúng không?” Người hầu trà xoay người rời đi, Nhược Hàn nhanh chóng ôm y thật chặt từ phía sau, nức nở nói: “Sư huynh, đừng bỏ ta lại một mình nữa.”

“Thực xin lỗi.” Y lần lượt bẻ các ngón tay quanh eo mình ra: “Ta đã là một phế nhân, hiện tại chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường.”

“Vậy ta ở lại nơi này, ta sẽ chăm sóc ngươi.” Nam nhân vùi mặt vào vai y, một luồng hơi ẩm cách quần áo thấm vào làn da y.

Một tiếng sâu kín thở dài, trong lòng ngực thân thể người hầu trà nhẹ nhàng run lên, y đang kìm nén tiếng nghẹn ngào, nhưng từ góc nhìn của Nhược Hàn có thể thấy miếng vải đen che mắt của y có chút ướt đẫm.

Nhược Hàn nhớ tới ngày đó vào mười năm trước bọn họ mới bước ra khỏi bách tiên cốc, khi đó sư huynh cùng hắn chỉ là tiểu đại phu còn non trẻ, giữa cuộc nói chuyện của bọn họ chưa bao giờ thận trọng và kiềm chế như thế.

Hắn khi đó thực hoạt bát, thực quậy.

Sư huynh khi đó...... Rất tốt, rất rất tốt.

......

Mười năm trước

Ba mươi dặm bên ngoài cốc

Hồ Đồng

Một con thuyền nho nhỏ chậm rãi trôi giữa hồ.

Một nam hài tầm mười bốn mười lăm tuổi, chiếc áo choàng màu tím nhạt trên người có vẻ hơi rộng nhưng lại làm nổi bật chiếc cổ, khuôn mặt lộ ra ngoài cùng bàn tay trắng nõn như thiếu nữ kéo tay áo.

Y có một đôi mắt to trong veo như mắt nai, ngấn nước pha chút cẩn thận. Lúc này một bàn tay duỗi ra đang đặt lên bàn tay thon thả còn lại để bắt mạch.

“Nhược Hàn, còn bao lâu nữa? Ngươi đã xem được nửa canh giờ rồi.”

“Chậc! Xem bao lâu là chuyện của ta. Phải nghe cẩn thận, phải ấn nhẹ nhớ rõ mạch tượng của ngươi, lực mạnh phải giảm, thế thì quá đủ, vẫn chưa đủ. Thôi Thị : phù mạch khinh thủ khoa cử; phiếm phiếm tái thượng, như thủy phiêu mộc.”

Người dựa vào bên cạnh không nhịn được cười: “Nhược Hàn, ngươi mạch quyết để sau lưng cũng quen thuộc. Vậy rốt cuộc ta bệnh gì?”

Nhược Hàn làm bộ làm tịch thu hồi tay: “Đoán theo tình trạng mạch của ngươi, mạch khí bên ngoài khuấy động, trạng thái mạch bồng bềnh, chẳng hạn như khi tà ác mạnh những chính khí không thiếu, mạch đập nổi và mạnh mẽ. Chứng tỏ bên ngoài ngươi bị bệnh phong hàn……” Lời nói còn chưa nói xong, Nhược Hàn cảm thấy trán mình bị sốc nặng.

“Ai da!” Nam hài la lên một tiếng đè đầu lại: “Đau quá nha! Sao lại đánh ta?” Hắn bất mãn liếc người bên cạnh.

“Thế này sao gọi là bắt mạch, ngươi rõ ràng là đang chứng thực!”

“Nhưng trong sách nói như vậy mà. Ngươi chính là bị phong hàn.”

“Ta xác thực có phong hàn, nhưng ngươi chuẩn đoán bệnh phong hàn hơn nửa canh giờ, không hổ là sư đệ tốt của ta, lập chí làm nghề y đi khắp thiên hạ cứu người Nhược Hàn! Chỉ với một chút tài năng nho nhỏ của ngươi, ta sợ rằng ngươi chưa đến kinh thành đã khiến trong nhà người bệnh ném đi.”

“Ha ha!” Nhược Hàn ngượng ngùng cười nhào lên ôm cổ y “Có sư huynh ở đây, cho dù bệnh tình có nghiêm trọng phức tạp đến đâu ngươi vẫn có thể khiến người sắp chết sống lại, ta đi theo ngươi làm gì gây ăn hại đâu! Nếu không vì sao ở ngoài bách tiên cốc có người bệnh đánh nhau đòi ngươi đến giúp bọn họ trị liệu đâu!”

Bị Nhược Hàn ôm chặt, hơi thở người nọ tức khắc cứng lại, gió Hồ nhàn nhạt từ Tây Hồ đến thổi bay mái tóc che trước mắt hắn, một đôi mắt sáng tinh như ngôi sao, lông mi thật dài nhẹ nhàng run rẩy khiến Nhược Tâm muốn vui đùa ầm ĩ cũng phải xem đến ngây dại.